Vũ Thủy Yên lần đầu nhìn thấy loại tử khí này cũng khiếp sợ không thôi, trong lòng của nàng có một loại cảm giác bài xích cực kỳ mạnh mẽ, nàng không muốn tiếp xúc với loại tử khí này.
Vũ Thủy Yên nhìn xung quanh một vòng thì cũng phát hiện Vô Danh đang chữa thương ở phía trước, nàng vội vàng tiến lên hỏi:
-Vô Danh đại ca, huynh có sao không??
Vô Danh nghe vậy thì chỉ lắc đầu nhẹ một cái, thần thức vẫn đang quan sát luồng tử khí dày đặc trước mặt, đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy loại tử khí này.
Vô Danh lại một lần nữa tự trách bản thân mình, nếu không phải do hắn quá bất cẩn thì hắn cũng sẽ không bị đại thủ ấn màu tím kia đánh lén như vậy, nếu như lần này không phải có Ngũ Hành Chung trợ giúp thì quả thực hắn liền bị đại thủ ấn kia bóp chết tươi.
Cũng chỉ tại lần này hắn quá nôn nóng, nhìn thấy Huyết Thần Cốt Thảo là linh thảo cấp chín thì liền không giữ nổi mình để cho cảm xúc thao túng bản thân hành sự, đây quả thực là một bài học quá đắt giá đối với hắn.
Vũ Thủy Yên sau khi bước xuống phi thuyền thì cũng đã nhìn thấy ở phía trước có hai gốc linh thảo khá kỳ lạ, toàn bộ thân cây đều đỏ như máu nhưng lại phân thành từng khúc từng khúc, giữa mỗi một khúc lại mang theo một vệt trắng nhớt nhớt. Dù nàng không biết đây rốt cục là linh thảo gì nhưng nàng cũng biết nó rất không tầm thường, ý nghĩ phải hái loại linh thảo này lập tức xuất hiện trong đầu của Vũ Thủy Yên.
Tuy nhiên khi Vũ Thủy Yên vừa mới tiến lên phía trước một bước để hái hai gốc linh thảo này thì đột nhiên lùi lại, nàng chợt nhận ra một điều rằng tới đây trước nàng còn có Vô Danh đại ca, nếu như nàng nhìn thấy thì chắc chắn Vô Danh đại ca cũng đã nhìn thấy rồi.
Nếu Vô Danh đại ca đã nhìn thấy hai gốc linh thảo này rồi thì chắc chắn cũng nhận ra được điểm đặc biệt khác thường của nó. Vậy tại sao hai gốc linh thảo kỳ lạ kia vẫn còn ở đó?
Vũ Thủy Yên quay đầu lại nhìn Vô Danh rồi nhìn vùng tử khí dày đặc ở phía trước, nàng đã biết tại sao hai gốc linh thảo kia không có bị đào đi rồi.
Từ thương thế trên người Vô Danh, Vũ Thủy Yên đoán chắc chắn rằng có liên quan tới vùng tử khí dày đặc kia, hiển nhiên giữa hai bên đã xảy ra tranh chấp. Đến ngay cả Vô Danh còn không thể đánh lại vùng tử khí kia thì nàng làm sao có thể đấu lại đây, nàng chỉ cần tiến lên hái gốc linh thảo kia liền có thể bị vùng tử khí đó giết chết rồi.
Vũ Thủy Yên quyết định không hái gốc linh thảo kia nữa mà chờ đợi Vô Danh đại ca đưa ra quyết định.
Ngay khi Vũ Thủy Yên vừa mới tiến lên một bước định đào đi hai gốc Huyết Thần Cốt Thảo phía trước thì Vô Danh cũng đã nhìn ra ý định của nàng. Hắn chỉ hơi nhíu mày một chút rằng chẳng lẽ cô bé kia ngốc tới mức không đoán ra được tình thế hiện tại hay sao, chỉ cần nàng tiến tới gần hai gốc Huyết Thần Cốt Thảo đó thì rất có thể liền bị vùng tử khí kia nuốt trọn, mà đặc biệt là kẻ đã đánh ra một đại thủ ấn để bắt hắn ở bên trong vùng tử khí đó nữa.
Nhưng để cho Vô Danh thờ phào một hơi là Vũ Thủy Yên cũng rất thông minh, nàng quyết định đứng tại phía sau hắn là một điều hoàn toàn đúng đắn.
Vô Danh phải mất tới hai canh giờ mới có thể chữa lành vết thương trên cơ thể của mình, sau khi vết thương đã khỏi hẳn thì Vô Danh liền phóng Hỗn Độn Thiên Mục nhìn vào trong luồng tử khí kia.
Hỗn Độn Thiên Mục của Vô Danh dễ dàng nhìn xuyên qua vùng tử khí kia, ngay lập tức hắn liền nhìn thấy một kẻ có ngoại hình cực kỳ kì dị ở bên trong vùng tử khí đó.
Kẻ này quanh thân đều là tử khí, ngoại hình thì nhìn giống con người nhưng khuôn mặt lại hết sức tà ác, Vô Danh còn phát hiện hắn đã bị mất một bên cánh tay phải rồi.
Vô Danh không biết kẻ này có lai lịch như thế nào nhưng từ đặc điểm bên ngoài hắn có thể đoán chắc chắn kẻ này không phải người của thế giới này. Vô Danh cũng chỉ có thể gọi kẻ này là Tử Yêu Nhân, ngoài cái tên này ra hắn cũng không biết phải gọi như thế nào cho hợp. Cái này Tử Yêu Nhân quanh thân đều là tử khí, nhìn lại không giống người cũng chẳng phải ma, gọi một tiếng Yêu Nhân quả nhiên là rất thích hợp.
Vô Danh phát hiện ra Tử Yêu Nhân này hình như cũng đang ngồi khôi phục thương thế, Vô Danh đoán rằng một bên cánh tay phải bị mất kia có lẽ là hậu quả của việc vừa rồi đụng độ với Ngũ Hành Chung của hắn mà thành ra như vậy.
Hỗn Độn Thiên Mục của Vô Danh đảo quanh một vòng, cái này Tử Yêu Nhân hết sức kỳ dị, rõ ràng trong Chiến Trường Cổ này không thể tu luyện nhưng hắn lại thấy Tử Yêu Nhân kia có thể hấp thụ linh khí xung quanh sau đó chuyển hóa thành tử khí mà hấp thu vào bên trong cơ thể.
Tử Yêu Nhân bên trong vùng tử khí dày đặc kia đột nhiên mở banh mắt ra nhìn về phía trước, hắn vừa mới cảm giác như mình bị thứ gì đó nhìn vào, toàn bộ thân thể đều bị thấu suốt.
Nhưng khi Tử Yêu Nhân mở mắt ra thì chỉ phát hiện ở phía trước vẫn là tên nhãi con mặt trắng nhìn về phía của hắn, cái này Tử Yêu Nhân quả thực không tin một tên nhãi ranh chỉ mới mười mấy tuổi lại có thể nhìn xuyên thấu cơ thể của hắn, có lẽ hắn đã nghĩ nhiều rồi.
Nhưng rất nhanh Tử Yêu Nhân lại cảm thấy bất an, hắn đường đường là một Tử Yêu Hoàng mà lại bị một tên nhãi con không rõ danh tính chỉ mới mười sáu tuổi dùng một món pháp bảo làm cho bị trọng thương. Tử Ma Long hắn từ lúc bình sinh tới giờ còn chưa có lần nào phải chịu thiệt thòi lớn như vậy, cho dù bây giờ thân thể của hắn chưa được khôi phục chỉ còn lại yêu thần chống đỡ, thế nhưng cũng không đến lỗi một Tử Yêu Hoàng như hắn lại có thể chịu thiệt thòi dưới tay một tên nhãi con Kim Đan tầng tám sơ kỳ.
Tử Ma Long hắn thực sự không hiểu món pháp bảo kia tại sao lại có thể mạnh mẽ tới như vậy, hắn vừa rồi đã phải dùng toàn bộ thực lực còn sót lại mới có thể ngăn lại được một đòn của món pháp bảo đó. Mà rõ ràng hơn bao giờ hết, món pháp bảo kia hiển nhiên cũng không có dùng tới một phần trăm sức mạnh của nó, nếu không Tử Ma Long hắn liền đi đời rồi.
Dù món pháp bảo kia là gì đi nữa thì cũng không phải thứ mà Tử Ma Long hắn có thể động vào được, ngay cả tên nhãi con kia cũng vậy, hắn bây giờ yêu thần bị tổn thương cực kỳ nặng, chỉ sợ nếu như tên nhãi con kia đột nhiên đánh vào thì hắn cũng không thể nào chống đỡ nổi.
Vô Danh dùng Hỗn Độn Thiên Mục nhìn vào vùng tử khí kia mà không khỏi nhíu mày, kẻ trong vùng tử khí kia lai lịch không rõ ràng, thực lực so với hắn còn muốn mạnh hơn gấp ngàn lần, từ việc hắn có thể ngưng tụ ra một đại thủ ấn như vậy thì Vô Danh liền biết Tử Yêu Nhân chỉ còn lại nguyên thần trong kia hắn không thể chơi nổi. Dù sao Tử Yêu Nhân này có thể ngưng tụ ra đại thủ ấn thì sức mạnh cũng tương đương với tu sĩ Độ Kiếp kỳ rồi, hắn chạy nhanh thì hơn.
Vô Danh lúc này mới đứng lên, hắn định rời khỏi chỗ quái quỷ này, Vô Danh nhìn sang Vũ Thủy Yên nói:
-Chúng ta đi thôi, nơi này không thể ở lâu.
Vũ Thủy Yên nghe vậy thì cũng gật đầu đồng ý sau đó liền quay người bước lên trên phi thuyền. Vô Danh cũng là quay người đi lên phi thuyền.
Tử Ma Long ở bên trong vùng tử khí kia thấy hai kẻ trước mắt không có ý định tới gần thì liền thở phào một hơi, nếu như thật sự chúng mà đánh vào trong này thì hắn cũng khó mà chống đỡ.
Chỉ là Vô Danh vừa mới đi được nửa đường thì đột nhiên dừng lại, hắn mới nhận ra một vấn đề, vấn đề này quả thực khiến cho hắn phải chú ý.
Nếu như cái kia Tử Yêu Nhân thật sự mạnh mẽ như vậy thì tại sao không có giết chết hắn đây nè. Mặc dù hắn là có Ngũ Hành Chung trợ giúp nên mới thoát một mạng, nhưng dù sao cái kia Tử Yêu Nhân cũng tương đương với tu sĩ Độ Kiếp, đâu thể nào có tiếng mà không có miếng như vậy chứ.
Vô Danh rất nhanh liền đoán ra sở dĩ Tử Yêu Nhân kia không tiếp tục động thủ nữa có lẽ là do vừa rồi bị Ngũ Hành Chung làm cho trọng thương cho nên mới không có tiếp tục giết hắn, chỉ sợ Tử Yêu Nhân kia lúc này quả thực quá suy yếu rồi.
Tuy nhiên Vô Danh vẫn hết sức thận trọng, hắn tin với một kẻ tương đương tu sĩ Độ Kiếp thì bản sự liền không thể nào tầm thường được, cho dù bây giờ hắn liều chết đánh vào cũng chưa chắc có thể giết được Tử Yêu Nhân kia.
Vô Danh đột nhiên cười gian một cái, hắn lập tức lấy Khai Thiên Dạ Đao xuống sau đó liền hướng vùng tử khí kia mà bổ tới.