Trăng đêm nay tròn lại còn sáng, ánh trăng phản chiếu xuống hồ nước nơi Liễu Nguyệt đang đứng làm cho khung cảnh lúc này trông vừa thơ mộng nhưng cũng thoáng hiện lên nét cô đơn.
Liễu Nguyệt rũ mắt đứng ở trên dựa vào thành cầu nhìn xuống bên dưới, đèn hoa đăng dưới hồ toả ra ánh sáng vàng nhạt tô lên gương mặt trắng sứ của cô trông thêm vài phần sức sống.
Bỗng sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Liễu Nguyệt đang đưa lưng về hướng đó nên cũng không biết là ai, vốn tưởng là Liễu Hạo không nghe lời mới được một lúc đã chạy đi tìm cô, Liễu Nguyệt vẫn hướng ánh mắt xuống hồ, thở dài nói: “Đã bảo ngươi ở im trong đấy rồi mà sao lại còn chạy ra đây, hóng gió chút thôi cũng không được à.”
“Ta không phải Liễu Hạo.” Một giọng nói trầm thấp vốn không thuộc về Liễu Hạo vang lên sau lưng cô.
Liễu Nguyệt đương nhiên biết chủ nhân của giọng nói này là ai. Vẻ mặt cô thoáng chốc căng thẳng nhưng ngay sau đó đã biến mất chỉ để lại mỗi ánh mắt lạnh lùng cùng biểu cảm có thể nói là thờ ơ.
Liễu Nguyệt quay lại nhìn người đang đứng cách mình tầm mười bước chân, khác với phong thái hào hoa phong nhã ban nãy, giờ phút này gương mặt Tiêu Dã như bị phủ lên bởi một lớp băng, ánh mắt lạnh lẽo đến cực hạn nhìn cô.
“Thấy ta còn sống chắc Liễu tiểu thư đây không ngờ đến đúng không?” Khoé miệng Tiêu Dã cong lên, nở một nụ cười chế giễu hỏi cô.
“Không hẳn là không ngờ đến.” Liễu Nguyệt đáy mắt không chút gợn sóng đáp, “Chỉ là không muốn tìm thêm phiền phức thôi.”
Nghe vậy đuôi mắt khẽ cong, Tiêu Dã nheo mắt đầy lạnh lẽo hỏi cô: “Ngươi đã biết sớm biết chuyện ta được cứu?”
Liễu Nguyệt: “Ừm, biết chứ. Nhưng vốn đã không muốn nhìn thấy sự tồn tại của ngươi, mà ngươi khi đó có bò lên được hay chết ngay tại đấy ta cũng chẳng quan tâm.”
Tiêu Dã nghe xong nhiệt độ quanh người toả ra càng thấp hơn, hắn lạnh giọng nói: “Liễu tiểu thư lòng dạ sắt đá quả khiến người ta khiếp sợ. Đúng là ta phải cảm ơn ngươi năm đó đã ban cho ta một cú sốc lớn như vậy, để cái thứ tình yêu non trẻ của ta cũng theo đó mà chết đi.” Nói xong Tiêu Dã còn chốt một câu: “Thật may mắn khi bây giờ ta đối với Liễu Nguyệt ngươi chẳng có gì khác ngoài việc ghê tởm cùng chán ghét cả.”
Liễu Nguyệt nghe được không những không giận mà lại còn vui mừng trong lòng, cô thoáng cong miệng cười nhìn Tiêu Dã, nói: “Không cần cảm ơn.”
Tiêu Dã nhìn thấy Liễu Nguyệt bày ra biểu cảm như được mùa khi nghe mình nói xong câu đó không hiểu sao trong lòng lại như bùng lên một ngọn lửa giận dữ khó nói thành lời. Lông mày của hắn lập tức cau lại, vẻ mặt lạnh như băng cùng bước chân gần tiến về phía cô khiến Liễu Nguyệt không khỏi có phần cảnh giác.
“Ngươi làm gì đấy?” Sắc mặt của cô căng như dây đàn hỏi hắn.
Tiêu Dã lần này lại không đáp lại cô, vẻ mặt của hắn lạnh tanh không hiểu đang nghĩ gì bước tới ngày càng gần Liễu Nguyệt. Nhưng hắn càng tiến, cô lại càng lùi. Chỉ đến khi cả người Liễu Nguyệt đã gần như dính sát vào thành cầu thì cô mới khựng lại và nhận ra bản thân đã bị Tiêu Dã hắn dồn đến đường cùng.
Cả người Tiêu Dã cao lớn đứng trước Liễu Nguyệt, hắn cúi xuống, cánh tay mạnh mẽ mà uy lực bất chợt vòng qua eo Liễu Nguyệt không để cô có bất kì cơ hội chạy trốn nào.
Đáy mắt lạnh băng như phủ một làn sương dày đặc. Tiêu Dã rũ mắt nhìn người đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.
Liễu Nguyệt vừa giãy dụa vừa tức giận nói: “Mẹ nó ngươi làm trò gì vậy. Tự dưng nổi điên ôm ta, ta nói cho ngươi biết, nếu còn không…”
Vì cảm thấy cô nói quá nhiều, lại còn phiền phức. Tiêu Dã đen mặt, gằn giọng nói: “Ngươi con mẹ nó không nói được từ nào dễ nghe hơn à.”1
“Ha, dễ nghe? Cửu vương người cũng kén chọn ngôn từ quá đi.” Liễu Nguyệt bật cười giễu cợt nói, “Thứ cho tiểu nữ không thể làm vừa lòng người rồi.”
“Ta mẹ nó không ưa ngươi. Bản mặt của ngươi làm Liễu Nguyệt ta nhìn là thấy ghét. Cửu vương thì sao chứ, bà đây một chút cũng chẳng buồn để vào mắt, giờ ngươi có làm hoàng tử hay vua chúa gì đó thì ta con mẹ nó vẫn…ưm!”1
Tiêu Dã không thể nghe thêm nữa, cũng chẳng nghe nổi nửa. Hắn vốn đã kiềm chế để bản thân không ra tay với cô, mà hình như Liễu Nguyệt lại không biết điều tự tìm đường chết. Vậy thì hắn sẽ chiều ý mà cho cô toại nguyện.
Tiêu Dã hôn Liễu Nguyệt, chẳng phải kiểu hôn môi lãng mạn gì cả mà chính là hôn điên cuồng như muốn trả thù đối phương.
Đầu lưỡi hai người dây dưa triền miên, Tiêu Dã hôn lâu đến không tưởng. Hắn hôn đến khi cả người Liễu Nguyệt mềm nhũn ra, chỉ có thể dựa vào người hắn mà duy trì tư thế, hốc mắt thì đỏ bừng vì tức giận. Chỉ đến khi cô bị hôn cho đến không thở nổi, Tiêu Dã mới có chút tiếc nuối mà buông ra.
“Ít ra ngươi cũng phải thở đi chứ. Hôn mà không thở sao được.” Giọng điệu có chút trách móc của Tiêu Dã vang lên trên đỉnh đầu Liễu Nguyệt.
Ngón tay của hắn không ngừng mân mê đôi môi bị mình hôn đến mức đỏ mọng của cô. Đáy mắt lăn tăn chút gợn sóng của dục vọng. Nhìn Liễu Nguyệt mơ màng không có sức kháng cự, Tiêu Dã không hiểu sao lại càng muốn cắn cho cô chừa cái thói hở tí là chửi người đi.
Nghĩ là làm, Tiêu Dã lại một lần nữa cúi xuống, nhưng lần này hắn không hôn sâu mà chỉ cắn lên môi Liễu Nguyệt khiến cô bất giác phải kêu “đau” một tiếng.
Ánh mắt Tiêu Dã u ám nhìn vết cắn của mình trên môi cô, nghĩ.
Ai bảo cô mắng hắn. Là cô không biết điều mắng hắn trước, Tiêu Dã hắn chỉ đang trừng phạt cô chút thôi.
“Ngươi con mẹ nó vừa làm trò gì vậy hả!?” Liễu Nguyệt trực tiếp nổi đoá nói.
Lần này cô chắc chắn là tức giận thật rồi.
Nhìn hốc mắt đỏ bừng vì tức giận và xấu hổ của cô, thêm cả gương mặt vốn lạnh lùng như băng sơn ngàn năm nay lại bị hắn làm cho đến mức hai má ửng đỏ khiến Tiêu Dã thoáng cảm thấy bản thân như trút đi được bao nỗi niềm bấy lâu nay luôn đè nặng trong lòng.
Đáng nhẽ hắn nên làm điều này sớm hơn.
Đáng lẽ hắn nên đè cô ra như vậy rồi hôn lấy cô như dã thú. Hoặc bắt cô về không cho cô được phép kháng cự dù chỉ là một chút…
Hắn đáng lẽ nên làm điều này từ lâu, như vậy hắn sẽ không cho cô được phép bỏ rơi hắn, sẽ không có năm năm dài đằng đẵng chỉ biết sống trong hận thù.
Ánh mắt Tiêu Dã giờ còn nguy hiểm hơn cả trước, hắn u ám nhìn Liễu Nguyệt, nhìn cái người đang không ngừng đánh lên người hắn với ý định trút hết sự phẫn uất và xấu hổ trả lại cho hắn. Tiêu Dã cảm thấy nếu hắn còn chọc cô thêm nữa, Liễu Nguyệt thật sự sẽ trừng lớn đôi mắt đang đỏ bừng của mình lên với một biểu cảm đầy giận dữ và ngạc nhiên nhìn hắn.
Không hiểu sao sau khi nghĩ tới chuyện đó, Tiêu Dã lại cảm thấy thích thú lạ thường.
Hắn cố áp chế thú vui ham muốn kì lạ bất ngờ trỗi dậy trong lòng lại. Giọng nói trầm khàn vang lên: “Đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ mỏi tay đấy.”
Danh Sách Chương: