Bí mật ngày hôm đó.
Lúc đi ngang qua bàn của Diệp Chi Lăng, thấy y úp mặt nằm ngủ quên bên cạnh đống sách, Liễu Nguyệt đã tốt bụng vỗ vộ vào lưng y gọi: “Họ Diệp, họ Diệp…”
Thấy đối phương vẫn bất động như cũ, Liễu Nguyệt định véo vào má của y, bất chợt đối phương mơ ngủ nói mê: “Đừng…đừng có đi lên cái máy bay đó đồ ngu!”
Liễu Nguyệt: “…”
Liễu Nguyệt hai giây sau:!!!
Y vừa mới nói cái gì? Máy bay?
Liễu Nguyệt mở to hai mắt, cúi sát người xuống khẽ nói: “Ngươi…Diệp Chi Lăng, ngươi vừa mới nói gì?”
Đối phương không đáp, có vẻ như y lại ngủ say rồi.
Nhưng đó cũng không thể làm Liễu Nguyệt, người vốn đã có lòng sinh nghi từ lúc mới gặp y dễ dàng bỏ qua chuyện này.
Cô như không dám tin, đôi mắt lóe lên tia kinh ngạc hiếm có.
Diệp Chi Lăng…lẽ nào y cũng xuyên giống mình.
“Tiểu thư?”
Giọng nói của Tiêu Dã từ đằng sau vang lên.
…
Quay trở lại hiện tại.
Kể từ ngày hôm đó thì Liễu Nguyệt đã quyết định theo dõi Diệp Chi Lăng để chờ y lộ ra sơ hở.
Mà sau đó, Diệp Chi Lăng, người đang không hiểu tại sao mỗi khi chạm mặt với Tiêu Dã đều bị hắn dùng ánh mắt thù địch gấp trăm ngàn lần nhìn mình.
Diệp Chi Lăng: “…” Ta đã làm gì?
Sự thật chính là Tiêu Dã đã bị Liễu Nguyệt cho ra rìa.
“A Dã ngươi không cần đi theo ta nữa đâu, mau về kí túc xá học đi.”
“Không được đi theo ta!”
Liễu Nguyệt từ nhẹ nhàng yêu cầu chuyển thành ra lệnh.
Tiêu Dã thấy sự thay đổi chóng mặt này của cô thì lại càng chắc chắn với suy đoán của mình.
Cô thích Diệp Chi Lăng.
Vì thế mà hắn ngoài mặt ngoãn ngoãn đi về, nhưng ở một góc khuất nào đó Tiêu Dã lại lặng lẽ dõi theo Liễu Nguyệt từ đằng sau.
Đây chính là lần đầu tiên hắn trái lời cô.
Liễu Nguyệt không hề hay biết ở sau có một đôi mắt đang dán chặt lên người mình, cô lặng lẽ mà theo sau Diệp Chi Lăng, còn Tiêu Dã thì lặng lẽ mà theo sau cô.
Cứ như vậy suốt một tháng, Liễu Nguyệt cảm thấy cách này không hiệu quả nên cũng không còn bám theo Diệp Chi Lăng nữa, mà chuyển sang hỏi cung những người gần gũi với y nhất.
Đầu tiên là bạn cùng phòng.
“Chi Lăng á, cũng bình thường, nói khi ngủ mơ thì có vài lúc. Có một lần mình nghe cậu ta nói muốn ăn màn thầu thật to, lần khác thì đòi mì trường thọ. Nói gì kì quặc á, không có, mà Liễu Nguyệt này…”
“Hả?”
“Mình tặng cậu cái kẹo này, mong cậu nhận!”
Liễu Nguyệt: “…”
Tiêu Dã ở đằng xa tức đến độ bóp gãy cành cây khô bên cạnh.
Cả tháng nay cô đều đi hỏi han mọi người về Diệp Chi Lăng, hắn muốn đi theo cũng toàn bị đuổi về.
Chẳng hỏi được gì mà thay vào đó là quà cầm đầy tay, Liễu Nguyệt đen mặt ném hết sang cho Thẩm Hi.
“Làm người nổi tiếng sướng vậy không thích hả?” Thẩm Hi nhìn đống quà đầy ắp trên bàn, hai mắt không khỏi sáng lên hỏi.
“Vớ vẩn!” Liễu Nguyệt xoa thái dương nghĩ, sắp thi rồi. Tạm gác lại chuyện của Diệp Chi Lăng sang một bên đã.
Vì thế mà Diệp Chi Lăng ngày hôm sau đã cảm thấy sống lưng của mình bớt lạnh hơn mọi hôm.
“Người vẫn không hiểu?”
“Ừ, vẫn không hiểu.” Liễu Nguyệt nói, đây là lần thứ tư Tiêu Dã giảng bài cho cô rồi.
“Vậy ta giảng lại lần nữa cho người.” Tiêu Dã từ tốn nói. Nếu là người khác thì chắc chắn đã chửi um lên rồi, nhưng hắn đối với cô, lại có một sự kiên nhẫn đến vô hạn.
Liễu Nguyệt nghe vậy, khóe miệng khẽ câu lên, cười nói: “Ta hiểu lâu rồi. Tính thử xem ngươi chịu đựng được bao lâu thôi. Ta nghe mà thuộc lòng rồi đây này.”
Thấy cô cười như vậy, bên trong như có thứ gì đó chọc cho lòng Tiêu Dã càng thêm ngứa ngáy.
Tới ngày thi, Liễu Nguyệt suôn sẻ làm bài. Tiêu Dã vì không muốn cô buồn như lần trước mà tự giảm hạng thi của mình xuống hạng năm.
Liễu Nguyệt sau khi biết chuyện thì gõ vào đầu hắn một cái, tức giận nói: “Ngươi phải dành hạng nhất cho ta.”
Tiêu Dã ngoan ngoãn gật đầu, có chút yếu ớt nói: “Vâng.”
Thi xong, những ngày tháng sau đó chính là ăn nằm chờ sang năm mới.
Liễu Nguyệt lại bắt đầu công cuộc tìm ra manh mối xuyên không của Diệp Chi Lăng.
Tiêu Dã cũng vì lẽ đó mà lại bị cho ra rìa.
Lưng của Diệp Chi Lăng lại bắt đầu lạnh toát từ ngày hôm nay.
Danh Sách Chương: