Lưu Ly nghe thấy tiếng gọi của Liễu Nguyệt, đã nhận ra hai người, tiến tới cúi chào: “Tiểu thư, Cửu vương.”
Tiêu Dã nhìn Liễu Nguyệt, đợi cô giới thiệu.
“Không phải ban nãy có nói qua với ngươi là ta cũng thủ hạ sao. Đây là thủ hạ đã thay thế vị trí của ngươi đó, cô ấy tên là Lưu Ly.”
“Ồ.” Tiêu Dã khẽ nâng mắt, nói. Vẻ mặt lạnh lùng không biết đang nghĩ gì.
Lưu Ly nói: “Tiểu thư, chính lão gia đã đánh tiếng với ta, kêu ta ra đây đón người.”
“Tình hình của băng sơn tặc trên kia sao rồi?” Cô hỏi.
“Đã bị quân triều đình diệt trừ, theo nguồn tin đáng tin cậy thì giờ đang trên đường áp giải về kinh thành rồi.”
Liễu Nguyệt: “Ngươi tiếp tục nghe ngóng thông tin về bọn chúng cho ta, nếu có gì quan trọng thì nhớ báo cáo.”
“Vâng.” Lưu Ly nói.
Mặc cho Tiêu Dã ở bên nghe hết cuộc trò chuyện nhưng nàng cũng chẳng bày tỏ sự ái ngại hay dè chừng gì với hắn. Bởi vì Lưu Ly biết rõ người này nếu đã được Liễu Nguyệt đối xử đặc biệt thì hẳn phải là người đáng tin cậy, nếu cô không tin hắn thì đã chẳng để hắn đứng đây nghe rồi.
Hơn nữa nàng còn được biết trước kia người này chính là đầy tớ thân cận nhất của Liễu Nguyệt. Quan hệ còn rất tốt, chỉ là không biết vì nguyên do gì khiến cho hai người trở mặt thành thù, xong giờ lại đi cùng nhau thế này.
Xem chừng vị vương gia này có vẻ không có mấy thiện cảm với tiểu thư nhà mình.
Ánh mắt lạnh băng chứa đầy thù hận rõ mồn một thế kia cơ mà.
Lưu Ly nửa dò xét nửa đánh giá, cuối cùng đi đến kết luận là Tiêu Dã hắn là người cần phải đề phòng.
Tiêu Dã đơn giản là thấy địa vị của mình bị thay thế nên mới sinh ra chút ấm ức, buồn bực vì chức vị là “đầy tớ thân cận” của cô đáng nhẽ ra chỉ nên là của mình hắn, giờ lại bị kẻ khác chiếm chỗ, vui sao được.
Hắn lạnh lùng nhìn Lưu Ly, cũng không thích nàng ta như cách nàng ta không thích mình vậy.
Cả ba người đặt chân về lại Châu Quốc, Liễu Nguyệt hỏi Tiêu Dã: “Bây giờ ngươi định về kinh thành à?”
“Không, ta còn việc ở đây.” Tiêu Dã nói, “Ngươi thì sao?”
“Trùng hợp quá, ta cũng có việc.” Cô đáp. “Giờ ta phải đi đây, không hẹn ngày gặp lại.”
Tiêu Dã: “…”
“Khoan đã.” Hắn nói, ánh mắt tỏ vẻ không nỡ để người rời đi. “Ngươi…ở đâu, xong việc ta tới tìm ngươi.”
Liễu Nguyệt nhìn Tiêu Dã, tự dưng cảm thấy người này đáng thương tới lạ, có chút bồi hồi, cũng có chút mông lung. Cô cười nhẹ với hắn, nói: “Liên Hoa phủ, nằm ở phía bắc.”
Nói rồi Liễu Nguyệt bỏ đi, chỉ để chừa lại cho hắn mỗi cái bóng lưng.
Tiêu Dã thu lại tay, cảm nhận được nhịp tim lại tăng vọt, ánh mắt nhu mì sau đó liền thay đổi chỉ trong thoáng chốc. Giọng điệu lạnh lùng vang lên: “Ra đi.”
Lá cây khẽ lay động, một nam nhân bước ra trước mặt hắn, đầy cung kính mà nói: “Vương gia.”
“Việc ta bảo ngươi điều tra tới đâu rồi?”
Ân Kiếm: “Khởi bẩm vương gia, tổ chức Bạch Liên thuộc hạ chỉ phát hiện được có mối liên kết với sòng bạc Kim Gia, bọn chúng rất giỏi che giấu khiến thuộc hạ không thể moi được thêm tin tức gì hơn. Mong vương gia trách phạt.”
Người này chính là thủ hạ thân cận của Tiêu Dã, Ân Kiếm.
Năm còn ở trong Phong gia, có hôm hắn ra ngoài đã vô tình gặp y bị một đám người đánh đập trong con hẻm nhỏ. Hỏi ra mới biết vì nhà nghèo lại còn nợ nần chồng chất nên y mới phải đi ăn trộm, lại còn ăn trộm không thành công nên mới bị đánh như vậy.
Tiêu Dã sau đó chỉ là tiện tay giúp người, cũng không ngờ được bản thân vậy mà lại tìm được một thủ hạ tài năng.
Ân Kiếm quỳ gối lạy tạ hắn, mong muốn được đi theo trả ơn. Tiêu Dã cảm thấy phiền phức vô cùng, nhưng hắn chẳng thể đánh người rồi bỏ trốn, vì vậy Tiêu Dã đem y về kể rõ mọi sự với Phong Tư Mậu, cha của Phong Ngọc Nhi. Ông khuyên hắn nên đồng ý, Tiêu Dã ngẫm nghĩ một lúc cuối cùng cũng gật đầu.
Dần dần hắn mới nhận ra, người lê lết bước chân bị thương cầu xin hắn thu nhận, vậy mà tài cán cũng không tệ.
Võ thuật, kiếm thuật, mọi thứ, chỉ cần Tiêu Dã hắn nói một lần thì y đều sẽ nhớ đến chết.
Người tài như vậy mà sao trước đây lại sống chui rúc trong cái chỗ quỷ nào vậy chứ.
Quay về hiện tại, Tiêu Dã nghe Ân Kiếm báo cáo cũng không lấy bực tức hay thất vọng, chỉ lãnh đạm nói: “Không cần cảm thấy có lỗi, để ta đi xem xem chỗ bọn chúng có gì mà đến cả người của ta cũng phải bó tay.”
...
Bên phía Liễu Nguyệt.
Lưu Ly đi sau cô, nói: “Tiểu thư, ban nãy thuộc hạ thấy người cười…Trông lạ lắm.”
Liễu Nguyệt: “Lạ chỗ nào?”
“Có chút không quen.” Nàng nói, “Đi theo hầu hạ người hai năm, lần đầu tiên thuộc hạ thấy người cười như vậy đấy.”
Cô nghe vậy liền nhíu mày, nói: “Cười như vậy trông ta giống quỷ lắm à?”
“Không.”
“Ta không giỏi mường tượng, nhưng tiểu thư khi đó giống một thứ gì đó đáng yêu vô cùng, quả thực khiến người như thuộc hạ còn muốn đem về nâng niu trong lòng.”
Liễu Nguyệt: “…”
“Lưu Ly.”
“Vâng.”
“Nghiêm túc.” Cô lạnh giọng nói.
“Tuân lệnh.”
Hai người đang một trước một sau bước vào một toà biệt phủ cao to sừng sững. Tất cả gia nhân bên trong khi nhìn thấy Liễu Nguyệt đều đồng loạt cúi người hành lễ, nói: “Cung nghênh chủ nhân.”
Cô không đáp, chỉ nâng tay hàm ý miễn lễ.
Một cỗ ngạo khí cao ngút trời, ánh mắt lạnh băng tản ra hơi lạnh, khác hoàn toàn với lúc ở cạnh Tiêu Dã, một hai đều muốn lấy lòng dỗ ngọt hắn. Cô của hiện tại, mới đích xác là phong thái mà Liễu Nguyệt vốn có.
Liễu Nguyệt bước lên lầu trên, vào trong thư phòng của mình, nơi được bảo mật nghiêm ngặt nhất.
Lưu Ly đi theo cô vào trong, nói: “Tiểu thư, dạo gần đây bên phía triều đình có động tĩnh mới, có vẻ lần này sẽ tới lượt chúng ta.”
“Băng sơn tặc trên núi mà người muốn thuộc hạ để mắt tới thế lực cũng không tầm thường chút nào. Ấy vậy vẫn bị càn quét hết sạch, nghe đâu nguyên nhân là bị hai đại tướng quân ẩn mình bên trong xử lí. Tiểu thư, chúng ta có nên thanh lọc bộ máy, nhỡ đâu lại lôi ra được vài cái đuôi chuột.”
Liễu Nguyệt thoáng trầm ngâm, hỏi: “Hai chi nhánh dạo giờ có vấn đề gì không?”
Lưu Ly nói: “Chưa thấy xuất hiện nhân tố mới thưa tiểu thư.”
“Tiểu thư.”
“Ừm.”
Lưu Ly: “Người có nghĩ, việc mà Cửu vương ban nãy nói với người chính là…”
“!”
…
Kim Gia, sòng bạc lớn nhất nhì Châu Quốc.
Tiêu Dã cùng Ân Kiếm cải trang thành những công tử nhà giàu hiên ngang tiến vào, vì theo mật báo, nơi đây có can hệ rất lớn với tổ chức Bạch Liên.
Chính là nơi tạo ra nguồn tiền bất chính cho tổ chức đó.
Lầu một là sảnh tiếp khách, lầu hai là nơi ăn uống, lầu ba không khác gì kĩ viện, lầu thứ tư thì chính là sòng bạc.
Nơi đây hệt như một chiếc hộp đen khổng lồ quy tụ tất cả những tệ nạn đen tối dơ bẩn cấp cao nhất của Châu Quốc vậy.
Kẻ ác phải để kẻ ác hơn thống trị, Kim Gia cũng vậy. Không phải ai muốn vào là được, mà vào rồi thì chưa chắc đã ra được. Nơi đây cũng có luật lệ riêng của nó, kẻ nào phạm phải, cho dù chỉ là đụng độ tranh chấp ở trong nơi này thôi cũng sẽ phải trả giá bằng chính mạng sống của mình.
Mà trong này nếu không có tiền thì cũng phải có quyền. Công tử tiểu thư quyền quý ăn chơi trác táng hay phú hào mê sắc dục, không có ai là chưa bước chân vào nơi này.
Nói miệng thì dễ nhưng Kim Gia được các thế lực ngầm chống lưng, để lật đổ được gốc rễ hoàn toàn không phải là một chuyện dễ dàng.
Thậm chí có khi còn phải đổ máu mới may ra có thể làm lay chuyển được chút ít, bởi vì kẻ đứng sau thâu tóm tất cả, chính là...Liễu gia.
Danh Sách Chương: