Hầu phủ của Nhật Hy.
Nhật Hy sau khi nghe tin đã đi vội ra ngoài, thấy dáng người cao lớn đằng xa đã vội chào hỏi: “Bái kiến Cửu vương gia.”
“Nhật Hy, ngước mặt lên nhìn xem ta là ai.” Tiêu Dã nói.
Y lúc này mới ngước lên, bắt gặp ánh mắt băng sương của hắn. Giật thót mình, quên luôn cả bối phận của mình: “A Dã?”
“Ấy chết! Cửu vương gia là người sao?”
Y đã được nghe tin hoàng thượng đoàn tụ với Cửu hoàng tử nhưng được tận mắt nhìn thấy vị đó thì chưa có cơ hội, cơ mà thật sự không ngờ người đó lại là A Dã, người của Liễu Nguyệt.
“Ta muốn nói chuyện với huynh.” Một thân cao quý nhìn xuống Nhật Hy khiến y hít thở không thông.
Nhật Hy vội đáp: “Được, chúng ta vào nói chuyện.”
Thư phòng.
Tiêu Dã ngồi đối mặt Nhật Hy, không ai mở miệng nên bầu không khí như muốn cô đọng thành băng.
Y hỏi: “Người muốn dùng trà hay…”
“Ta muốn nhờ huynh một việc.” Hắn cắt ngang nói.
Nhật Hy đã sớm đoán ra được việc Tiêu Dã muốn nhờ là gì, hỏi: “Là chuyện của Liễu Nguyệt đúng không?”
Hắn khẽ gật đầu.
“Ta cũng đang muốn chờ thêm bên điều tra có phát hiện ra manh mối gì mới không, nhưng người đã gặp Liễu Nguyệt chưa?”
“Rồi, cô ấy nói bản thân vô tội.”
Nghe vậy Nhật Hy liền thở phào một hơi, nói: “Vậy là tốt rồi, tuy nhiên có một chuyện, chính là mọi bằng chứng cũng như nhân chứng đang chống lại muội ấy.”
“Ta biết, thế nên mới muốn nhờ huynh giúp.” Tiêu Dã nói, “Vụ án này có nhiều điểm nghi vấn, hơn nữa trước khi thực sự trút đi hơi thở cuối cùng thì Quất Kiếm Hoa đã kịp để lại lời trăn trối cho Liễu Nguyệt.”
“Lời trăn trối của ông ấy là gì vậy?” Nhật Hy hỏi.
“Ta không biết.” Hắn đáp, “Nhưng e rằng vụ này còn có sự nhúng tay của bên trên, muốn tóm được kẻ sau màn không phải là chuyện dễ dàng, không biết bên huynh đã thu thập được những gì rồi.”
Nhật Hy ngẫm nghĩ một hồi, cân nhắc hồi lâu sau đó nhìn Tiêu Dã nói: “Tuy đây là chuyện cơ mật, nhưng thôi, ta đặc cách cho người biết vậy. Dù sao người cũng là Cửu vương mà.”
Quan trọng hơn cả là chuyện này vì Liễu Nguyệt.
Y nói rồi đứng dậy vào phòng lấy ra một tập giấy chi chít chữ viết tay ở trên. Đặt xuống bàn trà, Tiêu Dã nhìn vào nét bút rõ ràng trên đó, lại dời tầm mắt đi đợi Nhật Hy cất lời.
“Ta đã tới hiện trường điều tra, thi thể của Quất Kiếm Hoa chỉ bị đâm duy nhất một nhát ở bụng, nhưng đó lại là điểm chí mạng nên nó đã khiến ông ta mất nhiều máu dẫn tới tử vong.”
“Điểm đáng nghi là cả căn phòng nơi xảy ra vụ việc bị lục tung lên, có vẻ hung thủ muốn tìm kiếm thứ gì đó của ông ấy. Có lẽ Quất Kiến Hoa đã nắm được bí mật hoặc nhược điểm gây bất lợi cho đối phương nên kẻ đó mới sai người ra tay trừ khử ông ta.”
Tiêu Dã gật đầu, nói: “Cái này ta hiểu.”
“Còn có hung khí, bên ta đã tìm kiếm rất nhiều nhưng nó cứ như bốc hơi khỏi nhân gian vậy. Cái đó có thể trở thành một bằng chứng để chứng minh rằng Liễu Nguyệt vô tội, đơn giản là khi bị bắt, theo lời khai thì không ai thấy cô cầm gì trên tay cả, hơn nữa trong suốt khoảng thời gian sau đó cô cũng không có bất kì hành động nào khác thường, đứng nguyên một chỗ chờ người tới áp giải đi.”
“Không biết Cửu vương gia nghe tới vụ xô xát giữa Liễu Nguyệt với người nhà của Quất Kiếm Hoa chưa?” Nhất Hy hỏi.
Tiêu Dã nhanh chóng đáp: “Chưa.”
Nghe vậy y cũng thở dài, nói: “Thật ra cũng không có gì quá hay để nói, chẳng là ta nghe được, trong lúc chờ binh lính tới thì mấy bà vợ của Quất Kiếm Hoa thêm cả mấy đưa con của ông ấy hình như đã nói gì đó xúc phạm tới Liễu Nguyệt. Sau đó…”
“Rồi sao nữa?” Hắn nhíu mày hỏi.
“Mấy bà vợ thì bị tát cho mấy cái vào mặt, đấy là còn may khi binh lính tới kịp đấy, nếu không thì không biết còn xảy ra được gì nữa.” Nhật Hy nói.
“Ha.” Tiêu Dã sau khi nghe xong thì đã phải che miệng nhịn cười.
Làm hắn hết cả hồn.
Có lẽ cô đã không kể cho hắn tại sợ hắn lo lắng.
Nhưng mà sao hắn lại thấy cô càng lúc càng đáng yêu chết đi được.
Đáy mắt lộ rõ vẻ sung sướng, Tiêu Dã lúc này dời tầm mắt lên nhìn Nhật Hy, thu lại sự kích động nhất thời ban nãy. Trở lại làm một tảng băng như lúc ban đầu, mười ngón tay đan vào nhau, nói với y: “Bọn chúng đáng bị như vậy, còn gì thì huynh nói tiếp đi.”
Nhật Hy khẽ thở dài, biết ngay là hắn sẽ như vậy mà.
Sau đó y lại nói: “Ta chỉ có biết như vậy thôi, trên ta còn có một người nữa, ông ấy mới là người nắm rõ tất cả bằng chứng cũng như tiến trình điều tra.”
“Nhưng huynh lại là quan xét xử vụ án?” Tiêu Dã nói, thường thì quan xét xử phải là người trực tiếp tham gia vào việc điều tra rồi suy luận cơ mà.
Nhật Hy cũng chỉ biết lắc đầu.
Y còn đang nghi ngờ bản thân được ai đó sắp xếp vào đây.
Hai người sau đó có trao đổi qua lại, được một lúc thì Tiêu Dã cũng đứng dậy, nói với Nhật Hy mong rằng y có thể giúp cho Liễu Nguyệt lần này. Nhật Hy đương nhiên muốn giúp, nói sẽ cố gắng hết sức rồi tạm biệt Tiêu Dã.
Chưa được lâu sau thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Nhật Hy vốn đang nhắm mắt dưỡng thần đúng lúc nghe tiếng cửa gỗ mở ra. Y tưởng là người hầu trong nhà gọi ăn cơm liền nói: “Lát nữa ta ăn, ngươi ra ngoài trước đi.”
Nhưng người trước mặt hình như không nghe thấy lời y nói, vẫn im lặng đứng đó.
Nhật Hy lúc này mới mở mắt, nhíu mày nhìn người trước mặt.
Cho tới khi nhìn rõ, y lại chẳng thấy người hầu nào cả. Chỉ thấy được một thân cao lớn đeo bội kiếm ở bên hông, mắt phượng hờ hững mà lạnh nhạt nhìn xuống y.
Nhật Hy tỉnh cả ngủ, ngồi thẳng dậy hỏi: “Liễu Hạo?”
Danh Sách Chương: