Bên phía Liễu Nguyệt.
“Tiểu thư, mời dùng trà.”
“Cảm ơn.”
Cô nhận lấy tách trà từ thị nữ, khẽ đưa lên miệng nhấp thử.
“Tiểu Nguyệt thấy trà chỗ ta thế nào?” Giọng nói của một người đàn ông trung niên vang lên, “Ta là biết các ngươi trời lạnh đi đường xa nên đặc biệt sai người pha trà quế mật ong cho đấy.”
Liễu Nguyệt nói: “Trà ngon lắm thưa Mỗ bá bá.”
Vị Mỗ bá bá nghe vậy liền cười lớn, nói với Liễu Diễm Tư đang ngồi bên cạnh cô: “Liễu tiểu tử, ngươi nuôi con cũng khá quá đấy.”
Mỗ bá bá tên thật là Mỗ Cao, là vị bằng hữu kết nghĩa lâu năm của Liễu Diễm Tư. Y trên đường đi là tiện thể tới gõ cửa Mỗ gia hỏi thăm nhau một chút. Mỗ Cao hồi xưa là hào sảng đại giang hồ, giờ vì đã có tuổi nên lui về ở ẩn, làm một đại gia an nhàn hưởng tuổi già cùng vợ và con trai. Con trai của ông tên Mỗ Đông Quân, tuổi không kém Liễu Diễm Tư là bao. Mỗ Đông Quân giỏi y thuật, y được gọi là thánh nhân có tấm lòng bồ tát luôn chữa bệnh miễn phí cho người nghèo. Giỏi là thế, nhưng Mỗ Đông Quân luôn cảm thấy phiền phức khi bị cha của mình đem ra so sánh với Liễu Diễm Tư.
“Con xem tiểu tử họ Liễu kìa, mới hai mấy tuổi đầu đã cưới hai vợ, đã thế còn đẻ được tận ba mụn con. Thằng nhóc thối còn không mau cưới vợ về cho ông đây ẵm cháu!”
Mỗ Cao chính là suốt ngày nói như vậy với y.
Vì thế trong lúc vô tình lướt qua phòng khách, Mỗ Đông Quân khi nhìn thấy Liễu Diễm Tư đã lập tức bày ra vẻ mặt chán ghét không thèm che giấu, sau đó phất tay áo bỏ đi luôn.
Chắc hẳn y ghét Liễu Diễm Tư lắm, suốt ngày bị đem ra so sánh mà.
Liễu Diễm Tư cũng chẳng cảm thấy tội lỗi gì, khóe miệng câu lên như muốn trà thù mà còn thêm dầu vào lửa cùng với Mỗ Cao.
Liễu Diễm Tư: “Ông mau cưới vợ cho y đi, cẩn thận tuyệt hậu đời sau đó.”
Mỗ Cao: “Phui phui cái miệng thối nhà ngươi, rồi ông đây sẽ cưới vợ cho nó.”
Liễu Nguyệt: “...”
Bỗng lúc này hệ thống đột ngột hiện lên với dòng cảnh báo đỏ chói mắt.
[ Cảnh báo! Cảnh báo! ]
[ Độ tức giận: 9 ]
Phụt!!!
Liễu Nguyệt trợn to mắt phụt hết trà ra ngoài, cộng thêm việc uống nửa vời còn khiến cô bị sặc nước mà ho khù khụ. Liễu Diễm Tư và Mỗ Cao ngừng cuộc trò chuyện quay ra nhìn cô, Liễu Diễm Tư ở bên cạnh vỗ lưng Liễu Nguyệt ra vẻ ngán ngẩm nói: “Trà dở thì cứ nói, đừng cố uống làm gì.”
Liễu Nguyệt: “...”
Mỗ Cao: “...”
Đợi cho hết cơn ho, cô lấy tay lau khóe miệng còn dính nước trà của mình, nhìn Mỗ Cao nói: “Trà ngon lắm Mỗ bá bá, do con uống không cẩn thận nên bị sặc thôi. Người đừng tin lời cha con nói.”
Mỗ Cao cười khách khí nói: “Đúng là chỉ có Tiểu Nguyệt Nhi hiểu chuyện. Ai như thằng cha to xác bên cạnh con.”
Tiếp theo đó là cuộc đối thoại tôi khịa ông ông khịa tôi của Liễu Diễm Tư cùng Mỗ Cao. Nhưng Liễu Nguyệt nào rảnh để tâm, vẻ mặt khó tin nhìn hàng chữ chói mắt trên màn hình của hệ thống.
[ Độ tức giận: 9 ]
[ Cảnh báo không nên để độ tức giận vượt quá 10 ]
Tình hình này, chẳng nhẽ A Dã hắn nhận ra Tiểu Hồng rồi sao?
Cô hoang mang nghĩ.
Nhưng còn chưa hết một ngày mà. Hắn làm thế nào nhận ra được...
Ở nơi Liễu Nguyệt không hề thấy, sắc mặt Tiêu Dã hết chuyển từ xanh sang trắng, từ trắng sang đỏ, cuối cùng là phẫn nộ cực độ sau khi nghe Tiểu Hồng khai ra hết mọi chuyện.
Cái gì mà cô thuê nàng về làm thế thân cho kế hoạch.
Cái gì mà từ sáng sớm đã theo lão gia y đi tới đâu đó, một tháng sau mới trở về.
Cô vì muốn giấu hắn nên mới bày ra cái trò thế thân này.
Tại sao lại thà khổ công như vậy cũng không muốn nói cho hắn biết!
Tiểu thư!!!
Tiêu Dã nắm chặt tay mình đến nỗi móng tay đâm vào da thịt chảy cả máu, hắn muốn nhắm mắt lại cho bản thân tịnh tâm, nhưng càng nghĩ cơn tức trong lồng ngực chỉ tăng chứ không có giảm. Cuối cùng hắn mở đôi mắt đỏ bừng vì giận dữ ra, hỏi Tiểu Hồng đang run sợ trước mặt: “Người lên kế hoạch từ khi nào?”
“Từ lúc muội...muội về đây.”
Ha...thì ra cô đã quyết định lừa hắn từ hai tuần trước rồi.
Tiêu Dã bất lực đến nỗi phải bật cười, nụ cười của hắn giờ dữ tợn hơn bao giờ hết. Ánh mắt có chút điên loạn xen lẫn chút oán giận.
Cô vậy mà lại vẫn muốn đẩy hắn ra xa!
Tiêu Dã tức giận nghĩ.
Chẳng qua vì Tiểu Hồng không biết hai người họ rốt cuộc là đi đâu, mà chuyện đó có lẽ cũng chỉ có Liễu Nguyệt và Liễu Diễm Tư biết nên hắn mới không thể một phát đi tới tìm cô hai mặt một lời.
Tại sao không tin tưởng hắn?
Tại sao chuyện gì cũng muốn giấu hắn. Chuyện gì cũng luôn tự ý hành động.
Tiêu Dã thực sự không hiểu. Bản thân hắn thương cô nhiều như vậy. Cơ mà cô có lẽ chẳng bao giờ biết đến thứ tình cảm đó.
Điều chỉnh lại nhịp thở của mình, sau khi bình tĩnh lại, Tiêu Dã ngước lên trời thở hắt ra một hơi, liếc mắt nhìn xuống Tiểu Hồng, con ngươi khẽ động.
Không ngờ người này nếu hóa trang một chút lại có thể giống cô đến như vậy. Nhưng đó không phải tiểu thư của hắn...con người đáng yêu và mạnh mẽ đó, không ai có thể thay thế cô cả.
“Còn có chuyện này...” Tiểu Hồng có chút xấu hổ nói, “Tiểu thư đã dặn muội phải tuyệt đối cẩn thận với huynh, vì người nói rằng huynh là người hiểu tiểu thư nhất...”
Đáy mắt Tiêu Dã ánh lên chút ánh sáng, hắn nói: “Ồ”
Người vẫn còn biết đến điều này sao?
“Tiểu thư có nói đi nói lại về việc phải chú ý hành động trước huynh, nhưng còn chưa hết một ngày đã bị huynh nhìn ra rồi. Muội đúng là phụ lòng của tiểu thư mà...” Tiểu Hồng thở dài nói.
Bất chợt như trong đầu chảy đến dòng ký ức nào đó, hai mắt nàng mở to, Tiểu Hồng nói: “À đúng rồi!”
Tiêu Dã đứng khoanh tay, lạnh lùng nhìn nàng không nói gì.
Hắn không thích cái kẻ thế thân này.
Từ đầu đã không thích, giờ càng không thích.
Tiểu Hồng bỏ qua vẻ mặt có phần khó chịu của Tiêu Dã, vui như vớt được phao cứu sinh mà nói: “Tiểu thư... tiểu thư người vì biết chắc A Dã ca ca sẽ phát hiện ra kế hoạch cho nên...nên đã...”
Nàng nói, bởi vì sự vui mừng đột ngột này mà một vài từ bị nói lắp lại.
Tiêu Dã nghe thấy có liên quan tới cô liền có chút hồi hộp hỏi: “Nên đã làm sao?”
...
Ta đã chuẩn bị một phong thư.
Liễu Nguyệt suy tư nghĩ.
Bản thân ta đã biết chắc A Dã hắn không sớm thì muộn sẽ phát hiện ra mọi chuyện. Vì thế để đảm bảo hắn không quá nổi giận thì đã viết ra một bức phong thư chủ yếu nói xin lỗi và hứa sẽ đem quà về cho hắn khi xong việc. Sau đó đưa cho Tiểu Hồng bảo nàng nếu bị phát hiện thì đưa nó cho hắn.
Cầu nguyện rằng đọc xong hắn có thể nguôi giận chút, nếu không sau này trở về quả thực bản thân ta cũng không biết làm cách làm cho hắn hết giận nữa.
Mình lừa hắn kì công thế cơ mà.
Liễu Nguyệt sống lưng lạnh toát nghĩ.
Độ tức giận mà lên đến 10 thì chắc hắn cầm roi đi tìm mình luôn cũng nên.
...
Tiểu Hồng sau khi nhớ ra phong thư vô cùng quan trọng đã ngay lập tức chạy vào phòng lấy ra đưa cho Tiêu Dã. Tiêu Dã hắn cầm phong tư trên tay, vẻ mặt tĩnh lặng như nước chăm chú đọc không sót chữ nào cô để lại.
Tức giận thì vẫn phải tức giận, nhưng không hiểu sao khi đọc xong đống lời lẽ ăn năn hối cải có chút cạn lời này của cô. Đáy lòng ngập tràn lửa giận cùng sự ấm ức đã vơi đi một nửa. Tiêu Dã đọc đi đọc lại nhiều lần, thậm chí hắn còn đọc rất lâu. Đến nỗi Tiểu Hồng còn tưởng hắn đơ luôn rồi, nhưng một lát sau, giọng nói xen lẫn tiếng thở dài nhỏ của Tiêu Dã vang lên: “Ngươi chỉnh lại mặt mũi cùng tóc tai đi, còn phải lừa phu nhân một thời gian nữa.”
Chỉ cần cái phong thư đó là mọi chuyện được dẹp yên rồi sao?
Tiểu Hồng có chút không ngờ nghĩ.
Biết vậy mình đã đưa nó cho A Dã ca ca từ đầu rồi.
Hại chọc giận hắn rồi suýt bị chém chết.
Nghĩ lại sự việc ban nãy khiến cả người nàng vô thức run lên.
Thật đáng sợ.
Không dám như vậy nữa đâu.
Tiểu Hồng tay chống xuống nền tuyết lạnh khó khăn đứng dậy.
Tiêu Dã lạnh lùng nhìn nàng, hắn duy chỉ đối với Liễu Nguyệt là mềm lòng, còn với cô nhóc bị mình hất ngã ra nền đất đang chật vật đứng dậy thì không mảy mai để tâm, tiếp tục nói: “Còn nữa, vì ngươi không phải tiểu thư nên đừng động vào đồ của người. Ta sẽ bí mật mang vài bộ đồ khác đến cho ngươi thay. Mà chắc hẳn suốt hai tuần qua tiểu thư người cũng đã dạy cho ngươi nên biết diễn như thế nào để qua mắt mọi người rồi đúng không?”
“Vâng.” Tiểu Hồng gật đầu nói.
Tiêu Dã cẩn thận cất phong thư vào người, nói tiếp: “Thế thì không còn gì để nói nữa. Để ta đi lấy cho ngươi vài bộ đồ mới, cái đang mặc dính tuyết ướt hết rồi.”
Tiểu Hồng nghe hắn nói vậy chỉ biết bẽn lẽn nói: “Vâng.”
...
[ Độ tức giận: 9 ]
[ Độ tức giận: 7 ]
[ Độ tức giận: 5 ]
[ Độ tức giận: 3 ]
“Chắc là Tiểu Hồng đưa phong thư cho hắn rồi.” Liễu Nguyệt ngồi cầm tách trà trên tay nhìn bảng chỉ số của hệ thống có chút xuýt xoa nói.
Đúng là dọa mình một phen mà.
Cô nghĩ.
Bao giờ trở về phải tăng thêm tiền thù lao cho Tiểu Hồng mới được, một mình đối mặt với A Dã tức giận cấp độ 9 thì khả năng nàng ta bị ám ảnh tâm lí khá cao.
Phải tăng lương thôi.
Liễu Nguyệt chính là quyết như vậy.
Danh Sách Chương: