Bước theo dãy hành lang dài, Liễu Nguyệt không trở về ăn lại bữa sáng mà bảo người đi gọi đại phu tới khám cho Tiêu Dã lần nữa.
Cô chuyển hướng đi về phòng nơi Tiêu Dã đang ngủ.
Đến khi cửa phòng được mở ra, Liễu Nguyệt mắt mở to nhìn người đang lao xuống giường với bộ quần áo xộc xệch và vết thương trên người. Vẻ mặt hắn thập phần hốt hoảng, trong đôi mắt xen lẫn chút hoảng sợ cùng sợ hãi không đáng có.
Chuyện gì vậy?
Liễu Nguyệt thắc mắc nghĩ.
Tiêu Dã nhìn thấy cô, ánh mắt từ hoang mang dần chuyển về ổn định. Liễu Nguyệt đi tới, ấn hắn trở về giường rồi nói: “Đang bị thương mà ngươi định đi đâu?”
Tiêu Dã vẫn không phản ứng mà chỉ đần mặt ra nhìn cô. Liễu Nguyệt cảm thấy người này hình như có vấn đề, liền đưa tay lên định kiểm tra trán của hắn, nhưng ngay sau đó cô bất ngờ bị ôm chặt lấy.
Tiêu Dã chôn sau mặt vào cổ cô, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Tiểu thư, thật sự là người… Vậy mà nãy tỉnh dậy ta cứ nghĩ mọi chuyện vừa qua chỉ là mơ, ta sợ lắm…”
Liễu Nguyệt nghe vậy thì lập tức mềm lòng, cô nói: “Đừng sợ, ta ở đây rồi.”
Tiêu Dã vẫn muốn cảm nhận cái cảm giác được ôm cơ thể nhỏ bé mềm mại này thêm một lúc nữa, nhưng lúc này ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân, vì thế hắn chỉ đành buông ra.
Đại phu bước vào, Liễu Nguyệt đứng sang một bên để ông kiểm tra vết thương cùng thay thuốc cho Tiêu Dã. Xong xuôi tất cả, ông nói: “Cậu ấy hồi phục khá nhanh, Liễu tiểu thư không cần lo lắng, sẽ chỉ mất tầm hai đến ba ngày là khỏi hẳn.”
Liễu Nguyệt nghe vậy thì gật đầu nói: “Đa tạ.”
Tiễn người ra khỏi phòng, Liễu Nguyệt quay sang nhìn Tiêu Dã hỏi: “Ngươi đi được không?”
“Ta vẫn đi được thưa tiểu thư.” Tiêu Dã nói.
“Vậy rửa mặt rồi ra ăn với ta.”
“Vâng.”Tiêu Dã ngồi dậy rời khỏi giường, lúc này Liễu Nguyệt mới nhận thấy điều bất thường mà nãy giờ cô cảm thấy nhưng không thể lí giải được.
A Dã từ bao giờ đã cao lên nhiều đến vậy?
Mới hai tháng thôi mà, con người to lớn này là sao?
Nhìn thấy cô mở to mắt nhìn mình, Tiêu Dã khó hiểu hỏi: “Tiểu thư?”
“A…A Dã…đo xem ngươi cao hơn ta bao nhiêu rồi.” Liễu Nguyệt nói, giọng của cô có chút run run vì không muốn tin vào sự thật này.
Tiêu Dã đi tới, đứng sát cô, hắn ước chừng rồi nói: “ Hồi trước tiểu thư cao đến tai ta, giờ hình như người cao đến vai.”
Liễu Nguyệt sốc tới đen mặt.
Cô nhìn Tiêu Dã, có phần không cam chịu. Mà Tiêu Dã lại như ngốc mà nhìn cô, tự hỏi mình không biết đã làm sai điều gì. Truyện Thám Hiểm
Sau đó cô gọi người mang đồ vào để thay cho Tiêu Dã, đến khi hắn bước ra thì cô lại bị làm cho đứng hình lần hai.
Thường thì trang phục cô cho hắn mặc đều là toát lên vẻ bần hàn cùng cũ kĩ, nhưng giá tiền của nó cũng chẳng phải tầm thường. Mà giờ đây đổi sang một bộ mới, làm cho Liễu Nguyệt nhìn có chút không quen mắt.
Đúng là người đẹp vì lụa.
Bây giờ Liễu Nguyệt đã thực sự được mở mang tầm mắt.
Thấy cô lại nhìn mình một cách ngây ngốc lần nữa, Tiêu Dã có phần hơi xấu hổ nói: “Tiểu thư, người không thích bộ này sao?”
Liễu Nguyệt nghe vậy thì thu hồi ánh mắt, nói: “Không, nó rất hợp với ngươi.”
Hai người một trước một sau đi về hướng phòng ăn. Tiêu Dã giờ đã cao hơn Liễu Nguyệt rất nhiều nên nhìn thế nào thì trông cô cũng thật nhỏ nhắn…và cả dễ thương nữa. Như một con mèo nhỏ có thể xù lông lên bất cứ lúc nào vậy, và Tiêu Dã hắn chính là con sói luôn đi theo để bảo vệ mèo nhỏ.
Nhưng sói ta lại không biết, chú sắp không thể ở bên cạnh mèo nhỏ được nữa rồi.
...----------------...
Em bé đã sốc lắm đó!
Danh Sách Chương: