Tô Thi Hàm nhìn Phương Nhã Nhàn, rồi dùng sức gật đầu: “Mẹ! Con hiểu, con sẽ không bỏ việc học, con và anh ấy sẽ cùng nhau tiến bộ.” Phương Nhã Nhàn gật đầu, hai mẹ con nói rất nhiều chuyện, chuyện nên hỏi cũng hỏi rõ ràng. Phương Nhã Nhàn không còn nghiêm mặt như vừa rồi, chẳng qua mà nói hiện tại bà thoải mái cười to thì không cười nổi. Trong phòng khách truyền đến tiếng khóc của các bé con, hết đứa này đến đứa kia, đây là chuyện bình thường. Tô Thi Hàm nghe...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.