Sau khi đứa nhỏ ngủ, hai người kiệt sức nằm trên giường. Tô Vĩnh Thắng vừa cử động lập tức kêu lên, Phương Nhã Nhàn thấy thế, đưa tay giúp ông xoa đầu gối. Hai người thì thầm trò chuyện trong bóng tối. “Ôi chao, thật sự là đã lâu không phải trông đứa nhỏ, tôi thật sự có chút không chịu nổi rồi.” Tô Vĩnh Thắng cảm thán nói. Phương Nhã Nhàn nói: “Đúng vậy, tối hôm qua tôi gần như mệt muốn chết. Thế nhưng đứa nhỏ bây giờ quả thật yếu đuối hơn so với trước rất...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.