“Không cần đâu dì. Ở nhà cũng là cháu tắm rửa cho bọn nhỏ.” Phương Nhã Nhàn nghe vậy, ánh mắt hiện lên nhiều phần khen ngợi, nói: “Dì cũng đã lâu không tắm cho trẻ con. Nên chắc không thạo bằng cháu, thế cháu đi đi.” Bà đưa mắt nhìn Tần Lãng đẩy bọn nhỏ trở lại phòng ngủ, bản thân bà cũng quay người trở về phòng ngủ chính. Bên trong phòng ngủ chính, Tô Vĩnh Thắng vẫn còn đang ngủ. Phương Nhã Nhàn cau mày nằm xuống bên người ông, Tô Vĩnh Thắng lập tức tỉnh lại....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.