Trên đời này chỉ có cha mẹ là người yêu thương con cái vô điều kiện thậm chí còn hơn cả bản thân mình. Nhìn thấy Phương Nhã Nhàn ở lại Thượng Hải nhiều ngày như vậy chỉ để gặp mình một chút, lúc này lại vội vàng quay về. Đôi mắt Tô Thi Hàm lúc này có chút ươn ướt.
“Mẹ! Trên đường cẩn thận một chút, chờ đến nghỉ hè con sẽ về thăm mẹ và bố.”
Cô đã bàn bạc với Tần Lãng, chờ tới lúc nghỉ hè thì sẽ dẫn anh và các con về nhà. Đến lúc đó cũng không cần trốn tránh bố mẹ cô nữa.
Nghĩ đến chuyện này, cô có chút mong chờ kì nghỉ hè đến.
“Được rồi! Con gái ngoan, ở trường cố gắng học hành chăm chỉ, bố và mẹ ở nhà chờ con.”
Hai mẹ con nói chuyện một lúc thì đã đến ký túc xá của Tô Thi Hàm, cô quay lại nói với Phương Nhã Nhàn: ”Mẹ! Đã đến rồi, mẹ không cần đi lên đâu tầng ba leo lên leo xuống rất bất tiện, để con gọi xe cho mẹ nhé!”
Nói xong, cô đưa tay ra định lấy chiếc túi mà Phương Nhã Nhàn đang cầm trên tay.
Phương Nhã Nhàn vội vàng giữ tay cô lại: “Không gấp như vậy, còn 3 tiếng nữa mới đến 10 giờ đêm. Nhiều đồ như vậy con làm sao mang lên hết, để mẹ giúp con đem lên.”
Tô Thi Hàm liếc mắt nhìn ký túc xá sau lưng, trong mắt lộ vẻ lo lắng.
Bây giờ là bảy giờ tối, là lúc mọi người đã ăn cơm xong đang trên đường quay về ký túc xá, không biết đám bạn cùng phòng đã quay lại chưa.
Tô Thi Hàm đã rất lâu rồi không có ở đây, chuyện này rất nhanh sẽ bị phát hiện.
Nhưng đồ trong tay của mẹ rất nhiều, nếu như cô không cho mẹ đưa cô lên phòng thì nhất định mẹ cô sẽ nghi ngờ.
Tô Thi Hàm gật đầu: "Dạ."
Hai mẹ con xách theo đồ lên lầu đi đến cửa phòng 333, Tô Thi Hàm đưa tay gõ cửa một cái nhưng dường như bên trong không có động tĩnh.
Tô Thi Hàm lấy chìa khóa ra mở cửa đi vào, trong phòng lúc này tối đen như mực.
Cô nhẹ nhàng thở dài một hơi rồi nhanh chóng bật đèn.
May mắn là đám bạn cùng phòng còn chưa quay về.
Phương Nhã Nhàn giúp cô đem đồ đặt lên trên bàn, nhìn về phía giường ngủ của con gái.
“Con gái bảo bổi! Miền nam hay mưa nhiều thời tiết ẩm ướt, những vật dụng trên giường của con... còn có bàn chải đánh răng, khăn mặt tốt nhất một tháng nên thay mới một lần. Chăn mền nên thường xuyên giặt giũ phơi nắng, còn mấy thứ khác nên bỏ đi hoặc thay mới, biết chưa?”
Tô Thi Hàm gật đầu: "Dạ, còn biết rồi."
Phương Nhã Nhàn tiếp tục xem nơi ở của con gái, bà đặt tay lên bàn của con gái khi giơ lên thì phát hiện trên tay có rất nhiều bụi.
Tô Thi Hàm nhìn thấy vậy, cô lập tức than thở nói: "Gần đây gió ở Thượng Hải rất lớn, con chỉ mới một tuần không ở đây mà trên bàn lại bụi nhiều như vậy. Mẹ! Cứ để tạm đồ ở đó đi, chờ con lau xong thì sẽ bỏ vào tủ.”
Phương Nhã Nhàn ngẩng đầu, nhẹ nhàng vỗ tay, nói: "Để mẹ dọn phụ con."
Nói xong, bà cầm chiếc khăn cùng chậu nước bên cạnh đi lấy nước và thu dọn.
Tô Thi Hàm đi theo sau lưng, "Mẹ để con tự làm là được rồi."
May mà lúc cô dọn ra ngoài ở, vật dụng trong ký túc xá đều để lại không mang theo.
Nếu những đồ vật như chậu rửa mặt, khăn mặt, cốc súc miệng, sách vở các loại đều mang ra bên ngoài, mẹ của cô lúc này chắc chắn sẽ phát hiện ra vấn đề.
Phương Nhã Nhàn một bên lấy nước, một bên nói : "Thi Hàm! Con ngồi nghỉ ngơi đi để mẹ dọn dẹp cho, lúc ở nhà những chuyện này là do một tay mẹ làm mà.”
"Vậy con với mẹ cùng nhau dọn dẹp."
“Không cần!”
Phương Nhã Nhàn đẩy con gái ngồi xuống ghế, cười nói : "Con làm được cái gì? Những việc này con đừng làm để mẹ làm cho là được rồi, con cứ ngồi im đấy đừng lộn xộn chút chuyện nhỏ này mẹ làm một chút là xong thôi.”
Phương Nhã Nhàn động tác nhanh nhẹn, rất nhanh chiếc bàn đã được lau dọn sạch sẽ. Sàn nhà cũng được lau qua một lần, sau đó bà định thay đổi chăn mền cho Tô Thi Hàm trên chiếc giường ở tầng trên.
Tô Thi Hàm trong lòng rất cảm động, nhưng lúc này trong lòng cô lại lo lắng đám bạn cùng phòng sẽ bất ngờ trở về, hai loại cảm xúc giằng co khiến cô quyết định giữ tay ngăn cản Phương Nhã Nhàn nói: “Mẹ! đừng làm nữa, chăn mền một lát nữa con tự thay cũng được.”
“Thời gian không còn sớm, để con đưa mẹ xuống dưới lầu gọi xe. Chỗ này cách sân bay khá xa, con sợ chỗ này buổi tối không gọi được xe sẽ lỡ mất chuyến bay.”
Phương Nhã Nhàn nhìn đồng hồ thấy đã hơn tám giờ, đúng là không còn sớm.
“Được rồi! Mẹ đi trước vậy, con nhớ một lát nữa phải đổi chăn ga biết chưa?”
“Dạ con biết rồi, chút nữa lên lại lầu con sẽ đổi.”
“Còn có khăn mặt, con không ở đây cả một tuần. Trên bàn lại nhiều bụi bặm như vậy, chắc chắn khăn mặt cũng không được sạch sẽ. Tốt nhất là nên dùng khăn mới, con có khăn mới không? Nếu không thì có thể dùng nước sôi ngâm qua một chút để khử trùng trước khi sử dụng.”
“Mẹ à! Con đâu phải đứa trẻ ba tuổi, những điều này con đều biết nên mẹ cứ yên tâm.” Tô Thi Hàm kéo cánh tay của bà đi ra ký túc xá.
Mặc dù có chút không nỡ rời xa Phương Nhã Nhàn, nhưng Tô Thi Hàm cũng không dám giữ bà lại. Đám bạn cùng phòng lúc nào cũng có thể trở về. Buổi tối gặp được bạn học thì còn có thể đối phó qua được, nhưng nếu mà gặp đám bạn cùng phòng thì sợ sẽ không dễ như vậy, rất dễ bị vạch trần.
Nghĩ tới đó, chân của Tô Thi Hàm lại đi nhanh hơn, cô dắt Phương Nhã Nhàn đi về phía cầu thang.
Hai người xuống đến tầng hai, phía dưới đột nhiên có ba cô gái kéo tay nhau cười nói đi lên.
Tô Thi Hàm vừa nhìn thấy họ trong lòng lập tức hoảng hốt.
Hỏng bét, đám bạn cùng phòng làm sao mà lại về lúc này?
Trong lòng cô tuy giờ đang rất hoảng hốt nhưng biểu cảm ở trên mặt thì lại rất lạnh lùng.
Ở kí túc xá cô nói rất ít, lần này cô rời kí túc xá chín tháng nên bọn họ lại thêm xa cách.
Ba người bạn cùng phòng không ngờ sẽ gặp Tô Thi Hàm ở đây, cho nên có chút ngây người, nhưng cũng không có ai chủ động chào hỏi.
Tô Thi Hàm quyết định rất nhanh, mắt nhìn thẳng phía trước đi lướt qua đám bạn cùng phòng.
Phương Nhã Nhàn chưa từng thấy bạn cùng phòng của cô nên có thể lừa gạt được.
Đúng như dự đoán, Phương Nhã Nhàn cũng không chú ý tới ba người bạn cùng phòng, trên đường đi còn căn dặn con gái ở trường học phải chăm sóc bản thân thật tốt.
Tô Thi Hàm gọi xe, nhìn Phương Nhã Nhàn rời đi rồi mới quay người trở về.
Nhìn chiếc xe khuất bóng, Tô Thi Hàm thở dài một hơi.
Đêm nay, thực sự quá mạo hiểm.
Nói dối đúng là không tốt, một lời nói dối thì phải dùng vô số lời nói dối khác để che dấu. Chờ kì nghỉ hè đến, cô sẽ đưa Tần Lãng và các con xuất hiện trước mặt bố mẹ một cách quanh minh chính đại. Hy vọng là bố mẹ cô sẽ chấp nhận Tần Lãng cùng với bọn nhỏ.
Đó chỉ là tưởng tượng của cô mà thôi, thực tế chắc chắn sẽ tàn khốc hơn nhiều.
Lắc đầu, cô tạm thời vứt suy nghĩ này qua một bên.
Ba vị bạn học trở lại ký túc xá, lúc đẩy cửa vào thì thấy phòng đã sáng đèn. Trên bàn của Tô Thi Hàm còn có một đống đồ vật, Lương Tiểu Khiết lúc này mới lên tiếng nói: “Hóa ra không phải mình hoa mắt, Tô Thi Hàm thực sự đã quay lại.”
Từ Tình cũng nhìn qua bàn của Tô Thi Hàm, cô đẩy mắt kính lên rồi nói:” Chúng ta không gặp cô ấy chín tháng rồi đúng không?”
Cô gái lanh lợi tên Lương Tiểu Khiết gật đầu nói: “Đúng rồi! Cũng lâu lắm rồi, lần trước mình gặp cô ấy là lúc khai giảng năm hai. Dường như cô ấy trong một tháng này đem tất cả học phần năm hai đều hoàn thành hết sau đó liền dọn ra ngoài. Cô ấy đúng là quá trâu, một tháng đi học bằng chúng ta đi học một năm.”
Từ Tĩnh mỉm cười, nói: “Tiểu Khiết! Nếu lúc bình thường cậu bớt chơi game lại dành nhiều thời gian đọc sách và học tập, không chừng cũng có thể sớm hoàn thành học phần đấy.”
Lương Tiểu Khiết le lưỡi một cái nói: "Quên đi! Kết hợp cực khổ và nhàn nhã mới là cách thích hợp với mình, hi hi hi...”
“A! Lâm Tĩnh, không phải lần trước nói bạn học của cậu ở trường bên cạnh nhìn thấy Tô Thi Hàm sao? Còn nói cô ấy bụng bự, nhưng vừa rồi nhìn thấy dáng người cô ấy rất tốt, đâu có giống người mang thai.”