Lúc này, Dương Bối Bối cũng bị dọa đến mức chân mềm nhũn, thế nhưng cô ta vẫn miễn cưỡng đứng vững đỡ Quản Văn Tường, chẳng qua là cả hai đều không còn sức để quay đầu lại nhìn. Bỗng nhiên, Quản Văn Tường cảm thấy bên người như có một ngọn gió thổi qua. Anh ta thở dài một hơi: "Thật mát mẻ, lại có một ít gió." Anh ta một bên thở hổn hển, một bên ngẩng đầu lên, chuẩn bị quay đầu lại xem Tần Lãng đang ở đâu. Bỗng nhiên, mắt anh ta ngừng một...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.