Đợt trước mua ngoài mà làm ra bánh chẳng được ngon và dai bằng nên giờ quyết định lấy ở chỗ người nhà mình, tự trồng tự xay cho yên tâm.
Xong xuôi là năm giờ chiều đang định về thì gặp cái Thắm con cậu Bốn, nó gạ sang chơi ăn cơm thế là Nguyệt cũng gật đầu đồng ý luôn. Số cái Thắm cũng khổ, năm đứa rồi mà chồng nó vẫn ép đẻ, phải đẻ tới bao giờ có con trai mới được thôi.
Nó chịu thương chịu khó lắm, trồng rau làm bánh mang ra chợ bán suốt, tội là kinh tế gia đình vẫn khó khăn. Mình bảo nó có gì thì xuống nhà máy chỗ mình, chị em với nhau mình xếp cho chỗ nhàn.
Hai đứa tâm sự mãi à, tối mịt lúc nào không hay, ngó đồng hồ mười rưỡi mà hãi quá cơ, vội vã bắt xe về Phủ Lý.
Lúc ngồi trong xe lại thấy mình hâm, việc gì phải hãi, con cái đã có cái người chu toàn nào đó chăm sóc, người ta cũng ghét mình chẳng thèm nói chuyện cơ mà, đúng là cái tội ảo tưởng hoá sức mạnh bản thân.
Hơi cười tự giễu, thế nào mà lúc về đến ngõ nhìn bóng đèn mờ mờ, hai đứa nhỏ cứ loanh quanh ngoài cổng tự dưng trống ngực đập thổn thức thế chứ nị.
Trông thấy mẹ hai chị ấy ba chân bốn cẳng lao tới, ôi trời chị Mun rơm rớm, em Sa thì vừa gào vừa khóc thét, mẹ ơi mẹ ghét Sa à sao mẹ không về ăn cơm với Sa, con và Mun đợi mẹ mãi, mẹ Nguyệt mẹ đi đâu mà đi lâu vậy, mẹ ơi con nhớ mẹ lắm, mẹ ơi lần sau mẹ đừng đi nữa nhé…
Nghe con gái mếu máo mà mẹ cũng khóc theo, xin lỗi con rối rít. Cảm giác này, chắc chỉ những người mẹ mới rõ, ấm áp ngọt ngào lắm.
Hai bé buồn ngủ díp cả mắt rồi ý, mà sợ mẹ đi mất nên cứ bám siết đòi phải ngủ cùng. Mình thương con quá nên có kịp tắm rửa gì đâu, mẹ nằm giữa hai đứa hai bên kể chuyện ríu rít.
-“Mẹ ơi ba gọi điện mãi mà không được, mẹ đi chơi đâu đấy?”
-“Mẹ đi mua bột năng, mẹ bảo buổi sáng rồi còn gì.”
Đúng là bạn Mun trí nhớ tốt thật.
-“Đi mua sao lâu thế mẹ? Ba gọi cả cho bà gì đó mà không được, bà gì ý nhỉ?”
-“Bà Lan.”
-“Ba chở Mun Sa về ông bà ngoại nhưng không thấy mẹ…”
Đột nhiên xao xuyến cảm động lạ lùng, có ngờ được là chồng đi tìm vợ vậy đâu?
-“Thế hai con tối nay ăn gì? Tự tắm hay ba tắm?”
-“Ba tắm cho Sa còn Mun tự tắm, ăn cơm với thịt kho và rau muốn xào, ba kho mặn lắm nhưng Mun bảo không được chê, rau muống thì bị sao ý…”
-“Không sao là Sa ăn phải miếng tỏi thôi mẹ ạ.”
…
Hai bé nô đùa một lúc thì ngủ, mình mệt quá định nằm ở đây luôn thì nghe tiếng cửa mở, ai đó giọng trầm trầm.
-“Vợ ăn gì chưa?”
Chồng hỏi đơn giản thế thôi mà cũng khiến tim gan vợ mềm nhũn hết cả, người như bị đơ luôn. Chỉ kịp ậm ừ chút thì đã bị chồng ẵm lên rồi.
-“Con cười cho đấy, thả em xuống.”
-“Kệ.”
Ông xã mang mình về phòng, ôm lâu ơi là lâu ý, không trách móc gì cả, chỉ bảo lần sau vợ đi đâu thì nhớ đem điện thoại. Anh không hề nói anh về nhà ngoại, cũng chẳng nói anh nhớ hay lo cho vợ, cớ làm sao mình vẫn thấy xao xuyến thế không biết.
Hai vợ chồng sau đó nói chuyện nghiêm túc, anh treo cả tranh của Sa rồi, mình từ giờ cũng sẽ không bắt Mun nhường em nữa. Nói chung nhận ra ai cũng có lỗi, thôi xí xoá bỏ qua cho nhau.
Xong rồi việc gì đến thì cũng phải đến thôi, chiến tranh lạnh lâu như vậy mà, nhớ chết đi được, người nào đó cũng giống như bị bỏ đói lâu ngày ý, môi lưỡi rà hết bên trên tới bên dưới, rong ruổi cuồng nhiệt.
Đêm ấy, chắc phải là bão cấp mười bảy mất!!!