-“Yêu Nguyệt nhất…”
-“Gớm thôi, thổi nến đi.”
-“Tao bảo ba mẹ rồi, tối nay tao ngủ lại đây.”
-“Quên đi, bà mày không cho phép…”
-“Không cho mà được hả?”
Nó cù mình, mình đạp nó, hai đứa như hai con dở, cười nắc nẻ trong phòng. Mình tặng nó một cái váy ngủ sexy, bảo khi nào đưa được giáo sư vào rọ thì dùng, mới trêu tý mà mặt nó đỏ hồng, cưng chết đi được.
-“Dạo này mày núc nỉu kinh thế, lại ăn canh xương hầm à?”
Mình lắc lắc, ưỡn ẹo qua lại, đùa.
-“Thế nào, chị mày quyến rũ không?”
-“To quá, nhỏ hơn một chút thì đẹp…”
-“Mới 93 thôi mà!”
-“Gớm khiếp, trông mày lẳng lơ lắm…”
-“Đạp chết giờ!”
Nhà mình có ba chị em gái, từ năm mười sáu tuổi đã được mẹ mình thấm nhuần tư tưởng đã là con gái thì ngực mông nở nang mới là đẹp.
Tất nhiên gien là một phần, một phần là do ăn uống, mà đặc biệt là các loại canh xương hầm, nhất là móng giò. Cái gì ăn nhiều quá cũng không tốt, nhưng đúng liều lượng thì chẳng khác nào thuốc tiên.
Gia đình cái Vi thì khác, con gái là phải trang nghiêm, cái gì cũng nên vừa phải để toát lên nét đẹp cao quý, thoát tục, thực ra cũng có cái đúng thôi, mình và nó cao bằng nhau, nhưng nó mặc quần áo bao giờ trông cũng gọn gàng hơn.
Nhưng biết làm sao? Xã hội chín người mười ý, sống được mấy đâu, mình thấy thích thấy đẹp là được.
Đêm đó hai đứa trò chuyện nhiều lắm, mà chủ yếu là nó nói chứ mình có gì hay ho đâu. Nó kể về thầy, thầy mang hai quốc tịch Pháp và Việt Nam. Thầy giỏi lắm, bài báo nào của thầy cũng có hệ số trích dẫn rất cao, trường có ý giữ mà thầy lại muốn về nước.
-“Học sinh hỏi gì thầy cũng giải thích tỷ mỉ…”
-“Mày ngộ quá rồi Mai ạ, thầy giáo nào chả thế!”
-“Hồi học đó, tao nói dối tao mới sang còn bỡ ngỡ, thế là thầy dẫn tao đi siêu thị, chỉ cho tao chỗ mua áo quần giá tốt, chỗ nào có quán ăn ngon…”
-“Lỡn mợn ghê!”
Mai bảo cái gì nó nhờ thầy cũng rất nhiệt tình giúp đỡ, nó cảm thấy thầy cũng thích nó chứ không đơn thuần chỉ là đồng hương quan tâm lẫn nhau, nhưng không hiểu sao chưa mở lời.
-“Đúng là, gái ngon ngay cạnh mà không…thầy mày ngu quá, mang tiếng giáo sư Toán học…”
-“Mày thật, người nào học càng cao thì về mặt tình cảm càng khờ…”
-“Thế mày phải bật mấy cái đèn xanh vào, với lão này một cái không ăn thua rồi!”
-“Biết vậy, để tao tính!”
Người đẹp, đến nhíu mày cũng đẹp. Ba mẹ nó chọn tên chuẩn thật, mong manh thuần khiết giống như đoá mai sớm tinh mơ, vị giáo sư kia không biết tu mấy kiếp mà may mắn vậy?