-“Cháo anh nấu à?”
-“Không, mua ngoài chợ đấy!”
Rõ ràng là thấy tai đỏ, mà mặt mũi lại tỉnh bơ mới vãi.
-“Thật không?”
-“Thật chứ dối làm gì, ai rỗi hơi đâu mà đi nấu với cả nướng!”
-“Hàng quán làm ăn thế này thì chết, mất hết khách, nhạt hơn nước ốc…”
Hắn thử một thìa, tự động nhè ra, mặt có vẻ rất tội lỗi.
-“Đừng ăn nữa, mua cái khác…”
Mình giật lại, húp một mạch hết luôn.
-“Các cụ bảo ăn nhạt tốt cho sức khoẻ, lần sau cứ mua ở hàng này đi!”
Hắn khẽ cười, đỡ mình nằm xuống, đúng lúc ấy, đàn em đàn út của mình ùa vào như cái chợ vỡ luôn.
-“Nguyệt, làm sao không Nguyệt?”
-“Sáng nay tôi nhận được tin nhắn mà sốt hết cả người, cả nhóm có mỗi một con giống cái, bà đi mất thì bọn tôi biết sao?”
-“Mày phủi phui cái mồm, cũng tại chị đó, cả lũ say khướt thì ở luôn trong quán đi, bày đặt về làm cái gì?”
-“Ôi chúng mày cứ làm quá, nhìn bà ấy vẫn tươi phơi phới như lợn nái thế kia cơ mà, lại còn có mỹ nam chăm sóc!”
-“Cũng phải, nhất chị, thế này có khi chị nhà mình mong không bao giờ xuất viện cũng nên.”
…
Cái bọn này, mồm như cái đít vịt, bà mày đã ngại lắm rồi còn đổ thêm dầu vào lửa.
Mình chú ý quan sát lắm rồi, mà không tài phát hiện được trong số mấy thằng này, thằng nào thâm thương trộm nhớ mình nữa?
Cũng có khi kế hoạch của mình dở, ép chúng nó uống quá, lại cứ nhìn chằm chằm, chúng sợ đâm ra uống thật, cuối cùng cả lũ say.
-“Mẹ cái thằng mặt lờ, lần này sao hả chị…”
-“Đợi tao khoẻ đã, tính sau, đừng làm liều.”
-“Thôi, thực ra biết anh cả tốt rồi, nhưng em có đề xuất thế này, anh ở đây đêm qua rồi thì về nghỉ đi, bọn em chia nhau trông bà già này cũng được, sáng chiều tối mỗi đứa một buổi…”
Thằng Đức đề xuất, mình mừng hết cả người, bọn này, nhìn thế mà có hiếu.
-“Nghe có vẻ ổn đấy, anh ra ngoài gọi điện cho chú dì yên tâm…”
Bà nhà nó, tên bốn mắt chết bầm kia!
Mình nén giận từ chối lời đề nghị của mấy đứa, nói nào là bọn mày còn công còn việc, chị thì cũng bị nhẹ thôi, mấy đứa trông cho chị cái quán là tốt rồi, nhớ đừng bán bia như lần trước, vân vân và vân vân…
Bọn chúng về rồi, mình mới nhìn lại cái người ngồi trước mặt.
Lịch thiệp, nhẹ nhàng, ai mà biết, một bụng xấu xa. Mấy đứa em của mình, đứa nào cũng tốt tốt dễ thương, có gì mà hắn lại ghét bọn nó thế nhỉ?
Mình mà nói chúng nó có khi bảo mình nghĩ nhiều, nhưng thực sự là vậy mà, mỗi lần hắn thấy bọn nó, là khác hẳn. Tuy mặt vẫn lãnh đạm thế, nhưng mắt nhìn mình, như kiểu giấu dao găm ý.
Nhiều khi mình đang cười phởn tán gẫu, quay sáng hắn là tắt luôn.
Chiều tối bác sĩ khám lại, thấy ổn, mình cũng đòi về nên ông ấy phê chuẩn. Thay đồ xong, lúc bước xuống giường mới biết chân cẳng giờ như cờ rồi, suýt thì ngã.
Mình gọi bốn mắt vào, nhờ mượn tạm hộ cái xe đẩy, chẳng thấy nói gì.
-“Đi đâu đấy?”
-“Đi làm thủ tục xuất viện!”
-“Nhớ mượn hộ cái xe nhé!”
Thế nào mà lúc quay lại thấy tay không, hắn dọn dẹp qua xung quanh, nhét đồ vào túi, khoác lên vai, rất bình tĩnh.
Đừng nói hắn cảm thấy mình khoẻ rồi, mặc kệ mình tự xoay sở nhé! Xung quanh chẳng thấy y tá nào cả, mình bực.
-“Đưa tôi điện thoại tôi gọi cho thằng Tùng, bảo mượn hộ cái xe đẩy cũng không mượn, người đâu mà keo kiệt!”
Hắn cười, mình thì tức còn hắn thì cười.
Cười chán mới ngồi xuống giường, một tay khoác qua vai, tay kia ẵm mình lên, khẽ thì thầm.
-“Người đây rồi còn mượn xe làm gì?”
Giọng hắn tình cảm lạ thường, hơi thở phả qua tai ấm áp khiến mình đỏ bừng, thân người mềm nhũn nóng ran, luống cuống không biết phải làm sao cả.
Xung quanh có bệnh nhân khác nhìn thấy thì xì xào, đất trời, biết chui lỗ nào cho đỡ ngại đây. Mình giãy dụa đòi xuống, mà sức hắn khoẻ, càng siết chặt.
Người ngoài nhìn vào, đâu có thấy mình đang rất khó xử, ngứa ngáy, chỉ thấy giống một con bánh bèo vô dụng đang làm nũng người yêu thôi. Chẳng biết sao ngoài lấy tay che mặt, cầu mong ra xe thật nhanh!