Đau đầu mà, giờ nó cứ bảo nó đau, mặt nó cứ tím tái như thế, biết làm sao?
Chẳng hiểu vô tình hay cố ý, một bà chị làm cùng hai người đó đưa cho anh mẩu giấy, có địa chỉ của một ông thầy lang, nghe bảo nổi tiếng lắm, nói xuống đấy thử bấm huyệt xem như thế nào.
Ông ấy ở Ba Vì cơ, con cáo đấy tất nhiên làm màu tự em bắt xe buýt cũng được, người yêu mình thì áy náy, có ơn phải trả, nên đề xuất đưa nó đi.
Hàng ngày thầy thầy trò trò, cứ tan làm là đi “chữa bệnh”.
Lộ trình bấm huyệt là hai mươi ngày ạ.
Bà nhà nó!
Hôm nay mới được tới ngày thứ bảy mà mình sắp phát rồ lên rồi.
Ngồi trong quán mà bực bội khó chịu, hoa mắt chóng mặt, người thì nóng nóng, sổ mũi nhức đầu. Tình hình này nó thì giả bệnh nhưng có khi kéo theo mình bệnh thật mất.
Tầm sáu giờ chiều thì nhận được tin nhắn, bọn đàn em bảo thằng Tùng đi Thái Lan về rồi, nó mang nhiều đồ hay lắm, qua đó chơi.
Mịa cái thằng khốn nạn, đi đợt nào không đi, còn không thèm dùng điện thoại hay online gì nữa chứ, hại mình đơn phương độc mã. Nhưng thôi ơn giời, rốt cuộc thằng bé cũng mò về rồi.
Mình bắt xe tới nhà nó, sang sớm nhất, chắc bọn kia còn bận bàn giao quán xá. Lúc tới nơi thì người mệt lả ra rồi, thân thiết nên cũng chẳng câu nệ, mình vào tạm giường mẹ nó nằm, thấy bảo dì về quê, mấy hôm nữa mới lên.
Nó vắt cho mình quả cam rồi ngồi cạnh, chăm chú lắng nghe mình trút khổ. Một hồi sau trầm tư hỏi.
-“Yêu anh cả, có thấy áp lực lắm không?”
Đúng là đôi lúc hơi mệt mỏi, giá kể anh xấu xấu một tý, bình thường một tý thì mọi chuyện dễ thở hơn nhiều, nhưng mình nghĩ thôi, không nói gì.
-“Mệt quá thì dừng cũng được, không thiếu người lo cho bà.”
Tự dưng thấy nó xoa xoa vai mình, nói năng nhỏ nhẹ, tâm trạng lắm, có phải thằng Tùng đây không? Thái Lan đã làm gì với mày vậy? Vừa hay lúc đó bọn kia cũng đến, ầm ầm cả lên, nó bảo mình.
-“Thôi được rồi, bà yên tâm, tôi còn sống ngày nào con chó đíu bao giờ làm gì được bà.”
-“Ca này hơi khó, thầy lang bấm huyệt cho con Mai là giỏi thật đấy, không phải lang băm đâu…hay nó bị đau thật?”
Thằng Đạt lên tiếng, thằng Dũng nhảy vào.
-“Có ăn cờ cái con hồ ly đấy, mày giờ cứ bảo đau đầu thì xuống ông ấy cũng bấm cho thôi chứ ông ấy biết mày đau giả hả?”
Mình nhọc nên chỉ ăn vặt linh tinh rồi nghỉ, bọn nó thì trải chiếu xuống đất vừa nhậu vừa đánh bài. Có tiếng người vẫn vui hơn, về Royal giờ cô quạnh, nhớ anh nữa nên mình quyết định ở lại đây chơi.
Người đúng là sốt rồi hay sao, đau nhức hết cả. Nằm mà lúc mơ lúc tỉnh, sau hình như nghe thấy tiếng điện thoại reo, lại nghe thằng Tùng trả lời thản nhiên.
-“Vâng anh cả, Nguyệt ạ? Em không biết, bà ấy thì đi đâu được? Hay xảy ra chuyện gì rồi?”
Nguyệt á, mình mà!
Thằng dở hơi, bị làm sao đấy? Mình nằm lù lù ở đây mà.
-“Chúng mày trả lời không biết hết cho tao.”
Nó dặn lũ kia, anh lần lượt gọi điện cho bọn nó thật. Mình tìm điện thoại trong túi, hết pin từ đời tám hoánh nào rồi, cái bọn này đùa dai vãi.
-“Dũng đưa điện thoại cho tao, đừng thế, anh lo.”
-“Đạt, xin mày đấy, bảo hộ là chị ở đây…”
-“Đi mà, tội anh lắm, đừng đùa…”
…
Mấy đứa này, nghe thằng Tùng chứ không nghe mình, ức không chịu được. Anh làm cả ngày vất vả, lại còn đưa con kia đi chữa bệnh, giờ về tìm mình không được chắc chắn sẽ lo, sẽ rất mệt mỏi.
Nghĩ xót hết cả ruột, mà người mình choáng choáng, không lết về nổi, bất lực lải nhải với bọn nó. Nói nhiều quá, một lúc thì bị mất giọng, còn đen thế nữa chứ, bị người ngoài đàn áp rồi, giờ em út cũng bắt nạt, tự dưng tủi thân rơi nước mắt.
Cũng may nó thấy thế thương tình nhượng bộ.
-“Rồi, bà cứ nằm đấy, tý tôi gọi anh cả đến đón, bà ngu như con bò, chưa gì đã thương người yêu xoắn cả quẩy, lo một tý chết được à, nó làm màu một mình phải làm màu mười chứ!”
Cu cậu vừa dứt lời, mấy thằng kia đã nhao nhao.
-“Đúng đấy, nó đau đầu thì chị cũng phải đau đít…”
-“Chưa là gì, giờ tốt nhất là bà Nguyệt nên trả vờ bất tỉnh mấy ngày liền…”
-“Chú đề cao bà ấy quá, con mẹ này người yêu kiss cho một cái có mà bật dậy như lò xo…”
…
Bọn nó bàn bạc phụ hoạ thêm cái gì nhiều lắm mà mình không nghe rõ nữa, có điều thằng Tùng xưa nay hứa là làm nên mình yên tâm nằm nghỉ.