-“Con và Mai trong lúc say rượu không kiểm soát được bản thân nên gây ra chuyện đáng tiếc. Việc này con là đàn ông nên phần lỗi thuộc về con. Từ nay cuộc sống của hai đứa trẻ và bạn ấy con sẽ chịu trách nhiệm chu cấp về mặt tài chính. Nếu như Mai không muốn vướng bận thì con sẽ nuôi hai đứa. Còn việc giữa con và Mai mong dì thông cảm, vốn dĩ Mai là người con gái tốt, quan điểm của bạn ấy cũng sẽ không thích làm người thứ ba, bản thân con cũng vậy, không thể mang lại hạnh phúc cho Mai, bạn ấy xứng đáng có được người đàn ông yêu thương mình…”
Người yêu vừa dứt lời thì nó bước ra bồi thêm.
-“Mọi người đừng trách thầy, lỗi của con là chủ yếu, con đàn bà còn không khống chế được nữa là thầy đàn ông. Cũng tại con trong lúc dại dột nghĩ quẩn làm tất cả lo lắng. Con xin lỗi mọi người, mọi người yên tâm về đi, con thông suốt rồi, con làm con chịu…”
Thề luôn, tức đíu để đâu cho hết.
Thà rằng nó gào thét đòi cưới mình có khi còn dễ chịu hơn đấy. Mịa cái con cờ hó. Lúc nào cũng cao quý nết na, người phụ nữ hoàn hảo có một không hai trên đời mất.
Ai nghe mà chả thương xót?
Nhất là người yêu, tội huỷ hoại đời con gái của cô học trò nhỏ hiền thục luôn sống cho người khác, đến một người thầy bình thường còn không yên ổn nữa là người tử tế như anh?
Cũng may trong lúc không khí đang căng thẳng thì có mẹ anh vào giải vây. Bác bảo anh đưa mình về nhà trước, mẹ đưa Mai đi khám tổng thể lại ở bệnh viện lớn hơn cho yên tâm.
Yên tâm chắc chỉ là cái cớ, mình đoán mẹ anh từng trải như thế, khả năng lớn muốn đưa tới nơi bác ấy tin tưởng để kiểm tra lại. Dù đi tới đâu thì cũng là song thai mà thôi, mình khẳng định luôn đấy, vì nó là con Mai, chứ không phải con Ngu.
Mình và anh không qua quán nữa mà về nhà luôn, tâm trạng mình cực kì, cực kì tệ.
Mình chỉ là một người bình thường, có hỉ nộ ái ố, có ích kỉ nhỏ nhen. Yêu anh, yêu mọi thứ về anh, nhưng không sao yêu nổi con anh.
Nước mắt chảy không ngừng, chảy mãi mà lòng chẳng thấy nhẹ đi chút nào. Anh ngồi kế ngay bên cạnh, định đưa tay lên lau nước mắt cho mình nhưng xong lại ngập ngừng bỏ xuống.
-“Nguyệt…anh không xứng…hay là mình…”
Giọng anh nặng nề vô cùng, khó khăn lắm mới nói được tới đấy, mà từ cuối cùng, ai đó lại không đủ can đảm thốt ra, bần thần đứng dậy bỏ vào bếp.
Mình biết, mình lờ mờ đoán được ý anh.
Nhưng mình có thể rời xa người ta chứ?
Không.
Ngàn lần không.
Sao mà xót xa đến thế?
Ngồi một lúc thì nghe tiếng loảng xoảng, chạy vào thấy anh đang chuẩn bị bữa tối. Lúc đầu nhìn mình nghĩ màu đỏ ấy là của cà chua cơ, tiến lại gần mới phát hiện có người bị đứt tay từ lúc nào mà cũng không để ý.
-“Anh sao vậy? Cẩn thận vào chứ!”
Mình theo phản xạ đưa tay anh lên miệng ngậm, một lúc sau thì lôi ai đó ra ban công hái mấy cái lá hoàn ngọc nhai nhai rồi đắp vào.
Hết việc này tới việc kia đâm ra lời nói của mình chẳng thể nhẹ nhàng được, vừa nấu cơm vừa cằn nhằn, trách anh linh tinh loạn xạ, nào là mưa không biết trú, máu chảy không biết cầm, đúng như trẻ con, để người ta phải lo lắng.
Cũng chịu luôn, có ai bị ăn mắng mà chỉ lặng yên nhìn người mắng mình trìu mến không?
Cái đồ đầu đất, mình chán chẳng thèm nói luôn, quay ra đảo nồi canh chua. Vừa cho nhỏ lửa thì đột nhiên thấy người hơi bị giật về đằng sau, có người siết sặt, ôm lấy eo mình, cằm cọ cọ bả vai. Yêu nhau bao lâu rồi mà những lúc như này vẫn thấy xao xuyến lạ lùng.
-“Xin lỗi, anh ích kỉ, anh không thể nào để mất em.”
Anh nói nhỏ lắm, chỉ là thì thầm nơi vành tai mình, vòng tay của anh, lúc nào cũng rất êm ái.
Mùi hương từ anh, mãi mãi vẫn ngọt ngào.
Và chỉ với anh, chỉ với anh thôi, cảm xúc của mình mới mãnh liệt đến thế.
-“Vậy thì giữ em chặt vào.”
Mình đáp, đoạn múc một thìa canh, khẽ thổi rồi quay lại đưa anh nếm thử. Nếu bỏ qua những thứ rắc rối xung quanh, thì mình quả thực, vẫn là một người phụ nữ may mắn.
Sau bao thăng trầm cuộc sống, rốt cuộc vẫn có một người luôn thích ăn cơm mình nấu, có một người luôn thích về nhà, nơi có mình, đặt mình làm lựa chọn đầu tiên, và quan trọng là, người ấy, chính là người mình yêu cuồng nhiệt, yêu hết lòng.
Nếu mình cứ mải miết so đo quá nhiều mà không trân trọng hiện tại, e rằng một ngày nào đó, mình sẽ hối hận.