- -----------------------------
Cô gái nhỏ mà Ngụy Gia đụng phải không sao, ở bệnh viện vài ngày sẽ ổn.
Cô là sinh viên năm hai của trường Đại Học chuyên ngành Y.Tất cả máu vịt cô định làm thí nghiệm đã vỡ tung khi va chạm với Ngụy Gia,làm cậu sợ chết khiếp, nhìn thời gian cũng đã trễ, Trình Dật nói cho Tống Thanh Y một tiếng hôm nay anh không thể về bên đó được lúc này mới bọn Ngụy Gia chọn một địa điểm quen thuộc ăn tối.
Tô Giang đã lâu chưa xuất hiện.
Thân hình cậu thon dài mảnh khảnh, mặc một thân đen sau khi lên xe cũng im lặng như mọi khi.
Cùng nhau ăn xong,cụng cụng vài ly, rất nhanh Ngụy Gia trở thành một con ma men uống quá chén nhìn chằm chằm Trình Dật đang chăm chú xem di động, chống cằm hỏi: "Nam ca, em đã muốn nói với anh câu này từ rất lâu rồi."
"Hả?" Trình Dật buông di động, nhíu mày.
"Anh đối với Tống Thanh Y, là thật sao?" Ngụy Gia nói: "Cùng cô ấy vội vàng kết hôn, cái gì cũng đều không nói cho đám anh em này biết, chúng em quả thật đều rất lo lắng cho anh."
Trình Dật nghe xong lời này,khẽ liếc nhìn ba người,cầm lấy ly rượu trước mặt uống một hơi, cảm giác đặc biệt lành lạnh mang một chút ngọt lành.
"Các cậu đang lo lắng điều gì?" Trình Dật bình tĩnh hỏi.
Ngụy Gia trợn to hai mắt "Học Trường Đại Học Bắc truyền thông,cả người vừa tài giỏi lại vừa đẹp trai.Một người có thể giết hàng ngàn cô gái, phá nát hàng vạn chàng trai chỉ bằng một nụ cười mà anh cứ như vậy mà vội vã kết hôn?Thậm chí còn cùng...."
Cùng cái người gì, Ngụy Gia cũng không nói lên được.
Bê bối? Cô ấy có vô vàng scandal bê bối?
Cậu rất thích kịch bản Tống Thanh Y nhưng sau khi thấy những scandal bê bối được đưa ra hằng ngày, cậu chính là không có biện pháp tin tưởng nổi rốt cuộc Tống Thanh Y có như những gì Hot search đưa ra trước đó hay không?
Ngụy Gia uể oải uống cạn ly rượu trong tay mà Trình Dật ở đối diện vẫn bình tĩnh như cũ.
"Nam ca, anh nghĩ gì về cô ấy?"
Ánh mắt Trình Dật tràn đầy thâm thúy đưa tay rót thêm một ly rượu cho Ngụy Gia, nghiêm túc nở nụ cười ₫ào hoa "Bởi vì thích nên mới kết hôn""
" Tống Thanh Y có gì tốt?" Ngụy Gia tức giận nói: "Gả cho anh giống như người chịu ủy khuất là anh."
"Ngay cả danh phận cũng không cho,em đều thay anh nghẹn một bụng."
Trình Dật nhìn Ngụy Gia "Cậu nghẹn cái gì?"
Nói đến đây, Ngụy Gia vỗ mạnh lên bàn, Từ Trường Trạch nhìn mọi người trong quán đều nhìn về phía họ, lập tức giải thích: "Xin lỗi, em trai của em hơi say."
Ngụy Gia không quan tâm,cậu trợn tròn mắt,đăm đăm nhìn Trình Dật nói: "Anh ở trong lòng em ưu tú đến như vậy! Dựa vào cái gì Tống Thanh Y có thể đối với anh như vậy chứ?!"
Trình Dật xoa xoa ly rượu trong tay, ngón tay mảnh khảnh chạm đến hoa văn lạnh lẽo trên chiếc cốc sứ màu lục lam bỗng nhiên nở nụ cười đúc kết:"Cô ấy mới là người ưu tú nhất."
Lời nói rất bình tĩnh,bình tĩnh như thể anh chỉ đang nói ra một sự thật.
Chính ba người cũng nhận ra được,Trình Dật nếu có thể nói ra được lời này thì đích thị chính là lời từ tận trong đáy lòng anh.
Ngụy Gia mặt đầy oán hận như người vừa mới bị tạt một gáo nước lạnh, tất cả những lời chất vấn trong phút chốc bị cậu nuốt trở lại, cậu cứ như vậy nhìn Trình Dật mà không nói lời nào....
Tô Giang đột nhiên nói: "Có phải « Lý Tưởng Của Ta Quốc » là do Vạn Tịch viết không?"
Ánh mắt Trình Dật trong nháy mắt thay đổi, anh nói một cách bình tĩnh, giọng đầy khinh thường và châm chọc: "Vạn Tịch xứng sao?"
"Chuyện rốt cuộc là như thế nào,em không hiểu?" Tô Giang lại hỏi.
Trình Dật nhìn Tô Giang ""Cậu xem tác phẩm của Tống Thanh Y chưa?"
Tô Giang gật đầu.
Bốn người bọn họ ở trong ký túc xá ngay từ ban đầu đều rất thích kịch bản Tống Thanh Y, mỗi một bộ đều có phong cách cá nhân riêng biệt, nhưng hai ba năm trở lại đây, tác phẩm của cô ngày càng ít đi và chất lượng không còn tốt như trước.
Nói một cách chính xác hơn, mọi tác phẩm sau này của cô ấy đều không thể tuyệt vời như « Lý Tưởng Của Ta Quốc ».
Lúc mọi người vẫn còn đang thắc mắc liệu Tống Thanh Y có phải đã thực sự kiệt sức rồi không thì tin tức của coi bất ngờ đột ngột ập đến.
Hóa ra những tác phẩm trước đây của cô đều là do Vạn Tịch viết ra.
Scandal nổ ra vừa đúng lúc phù hợp cho một lời giải thích xác đáng cho sự không đồng đều trong các tác phẩm gần đây của Tống Thanh Y.
Trình Dật cầm chiếc cốc sứ trong tay lên, không vội vàng uống cạn mà nhấp một ngụm rượu nho nhỏ, chắc chắn nói: "Sau này sẽ có câu trả lời."
"Ý anh là gì?" Cả ba đồng thanh hỏi.
Ánh mắt của Trình Dật vừa vặn rơi vào chiếc cốc sứ trên bàn và nhìn thấy được ngọn đèn sợi đốt trong quán rượu.
Nó lộng lẫy, tươi sáng và khiến mọi người phải e ngại khi nhìn trực tiếp.
Trình Dật gằn từng chữ: "Mọi người không thể bởi vì cô ấy không nói lời nào mà cho rằng cô ấy đã câm."
Nếu ai đó đứng trước mặt cô ấy che mất ánh sáng vậy thì anh sẽ là người sẵn sàng giúp cô xoay chuyển tình thế, vì cô mà xé tan bóng đêm thành từng mảnh đem tất cả ánh sáng vốn dĩ thuộc về cô trả về đúng vị trí ban đầu.
Trong sự im lặng xung quanh, Trình Dật đặt nhẹ ly rượu xuống, ánh mắt khép hờ,giọng điệu có phần ủ rũ"Tất cả tác phẩm đều là cô ấy viết."
"Tin tôi đi, cô ấy sẽ không gục ngã đâu."
"Chắc chắn sẽ có một ngày cô ấy lại đứng lên khiến cả thế giới phải kinh ngạc một lần nữa."
Ngụy Gia rất ngạc nhiên nhưng cậu hoàn toàn bị Trình Dật thuyết phục.
Sau khi scandal bê bối của Tống Thanh Y nổ ra, tình trạng của Trình Dật trong ký túc xá đặc biệt tồi tệ, trước đây khi người khác hỏi về những bộ phim do Tống Thanh Y viết, anh ấy sẽ nói rất nhiều về nó,chỉ là sau này, khi người khác hỏi anh về Tống Thanh Y,anh ấy chỉ một mực giữ im lặng.
Bọn họ đều cho rằng Trình Dật đau lòng không chấp nhận được sự thật.Lại không nghĩ ra được là, lòng tin của anh dành cho Tống Thanh Y không ngờ lại vô cùng kiên cố.
Nhắc đến Tống Thanh Y, trong mắt anh bọn họ đều có thể nhìn ra có biết bao nhiêu là yêu thương trong đó.
Từ Trường Trạch hỏi: "Anh xác nhận là cô ấy?"
Trình Dật mỉm cười, dùng ngón tay gõ gõ lên bàn "Không sai,tất cả đều là của cô ấy."
- -----------------------------------------------
Lúc chiều trong tu viện đón tiếp một nhóm người, chủ yếu là tới lấy cảnh chụp ảnh và quay một vài phân cảnh cho bộ phim truyền hình sắp ra mắt,tổng cộng ở khoảng ba ngày.
Bởi vì tính chất công việc bảo mật nên tạm thời tu viện đành phải đóng cửa và ra thông báo cho những vị khách đang hành hương ở lại trong tu viện để họ tránh việc hạn chế đi lại ở một số nơi.May mắn là cuộc trò chuyện diễn ra vô cùng tốt đẹp,những người hành hương đến đây đều là những người thành kính Phật Tổ nên họ không có cùng người trong tu viện cãi vã tranh chấp.
Tống Thanh Y tới đây vốn là để những phiền não cô tan đi nên việc hạn chế đi lại đối với cô mà nói cũng không hề có vần đề gì.
Miễn là có một nơi yên tĩnh giúp cô giải tỏa áp lực là được.
- -----------------------
Vào sáng sớm ngày hôm sau, Tống Thanh Y vô tình bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa ồn ào bên ngoài.
Cô ngủ không sâu lại có thói quen đi ngủ muộn nên buổi sáng đột ngột bị người khác quấy rầy cảm thấy hơi có chút nhức đầu, vốn tưởng rằng cuộc cãi vã của hai người sẽ kết thúc nhưng không ngờ âm thanh càng lúc càng lớn, trông không khác gì một đàn vịt sống bị dội nước sôi.
Bánh xe ô tô xẹt qua mặt đất phát ra âm thanh chói tai, nhân viên hiện trường bắt đầu hét lớn với các nhân viên phụ cận, họ thảo luận lúc lớn lúc nhỏ,mỗi người một ý kiến tạo thành một bản song ca đinh tai nhức óc vào lúc sáng sớm tinh mơ.
Tình cảnh này ở bên trong đoàn phim Tống Thanh Y vốn dĩ đã quen.
Có nhiều khách hành hương cũng bị đánh thức,họ đi ra ngoài với ý định thương lượng với người trong đoàn phim, cô ở bên trong không biết hai bên đã nói với nhau cái gì mà khách hành hương lại lui vào phòng, mặc kệ âm thanh xung quanh vẫn không hề giảm dù một ít.
Tống Thanh Y ngồi ở bên giường một hồi, bên ngoài sắc trời dần dần sáng lên, nhìn thời gian,lúc này vừa đúng bảy giờ.
Sau khi ngồi nhàn rỗi một lúc, cô bắt đầu rửa mặt, sau đó đi ra ngoài tìm người chủ trì đánh cờ,nghe thầy nói về kinh phật.
Thật ra, Tống Thanh Y nghe cũng không hiểu lắm nhưng Phật gia chú ý chính là nhân quả luân hồi, giọng nói chủ trì êm như nước cổ khiến lòng cô cứ vậy mà bình tĩnh hơn.
- ------------------------
Rất nhanh đã đến giữa trưa.
Trong khi ăn, cô chợt nghĩ đến Trình Dật, mở máy lên cũng không nhận được tin nhắn nào từ anh, trong lòng không khỏi có chút mất mác.
Lúc Tống Thanh Y ăn được một nửa, bên ngoài đột nhiên có rất nhiều tiếng ồn ào từ từ tiến vào,bởi vì đoàn phim vừa lúc kết thúc xong công việc sớm hơn thường ngày nên mọi người đã bắt đầu lục đục đến đây dùng cơm.
Tống Thanh Y nghi hoặc "Lúc trước, trong viện không phải không cho đoàn phim vào sao ạ?"
"Bây giờ khác rồi."Giọng của người chủ trì vẫn như mọi khi nhưng Tống Thanh Y nghe vào lại có chút buồn bực không thể giải thích được "Là sao ạ?"
"Tuệ Thường Tự mấy năm gần đây hương khói không bằng những năm trước, khách tới đây hành hương vào mỗi năm rất ít, người trong chùa từ trên xuống dưới còn lo mọi chuyện. Hơn nữa đầu năm nay dưới Chướng Sơn vừa lúc mở một tu viện mới, thầy nghe nhiều người nói rằng ở đó tốt hơn so với chỗ chúng ta nên đa số khách hành hương đều di chuyển qua bên đó." Chủ trì lại nói: "Cho đoàn phim mượn cảnh, không chỉ giúp tu viện mang đến một khoảng tiền không mà còn giúp chùa có tầm nhìn rộng hơn."
Tống Thanh Y gật đầu tỏ ý hiểu rõ nhưng -------
"Nói như vậy, Phật tổ sẽ không cảm thấy chúng ta không thành kính sao ạ?"
Chủ trì im lặng "Tâm chúng ta có phật thì dù đi đâu, ở đâu, khắp nơi đều có phật."
Ngay khi giọng nói của chủ trì rơi xuống, Tống Thanh Y nghe thấy tiếng Đại Lâm ở phía sau hét toán lên "Đạc Ca, Bà nội anh gọi điện thoại, mau đến đây."
Một giọng nói quen thuộc trùng hợp vừa lúc vang lên "Được, đến ngay đây."
Sau đó một bóng người lao tới, Đại Lâm cầm điện thoại đưa qua.
"Bà nội,con biết. Hôm sau! Hôm sau con liền trở về thăm bà. Bà cứ yên tâm đi. A Thanh? A Thanh mấy ngày hôm trước không phải đi thăm bà sao? Bà yên tâm đi, con mới không dám bắt nạt cô ấy, nếu bắt nạt lại về nói với bà thì sao, chẳng phải bà sẽ dùng gậy đánh chết con?"
"Bà nội, con biết rồi. Ngày mốt! Ngày mốt con sẽ về. Bà đừng lo lắng. A Thanh bây giờ cũng có công việc chính mình, sao có thể theo con đi cùng nhau được chứ, hôm cô ấy về thăm bà con còn không biết, để chốc gọi điện thoại hỏi cô ấy một chút. Bà nội! Bà yên tâm,con khẳng định với bà sẽ thật tâm đối xử tốt với cô ấy! "
"Được, không nói với bà nữa, con bên này chuẩn bị ăn cơm rồi, bà nội cũng mau ăn cơm, hôm quay xong con liền trở về thăm bà.Bà đừng nói những lời không may nữa, con ở Tuệ Thường Tự, lúc trở về thỉnh cầu cho bà sống thọ tới 1000 tuổi. Được rồi, con cúp máy đây."
Là Trần Đạc.
Anh ta đang gọi cho bà nội và nhắc tới cô.
Giọng Trần Đạc không quá nhỏ vừa đủ cho người xung quanh có thể nghe thấy.
Bởi vì nơi Tống Thanh Y dùng bữa chỉ cách họ một vách ngăn bằng gỗ, cô quay lưng về phía Trần Đạc, mu bàn tay cầm chặt đôi đũa đến mức nổi cả gân xanh và khiến chiếc đũa trong tay cô bắt đầu biến dạng.
Chỉ với một tích tắc.
Đôi đũa gỗ cứ thế gãy làm đôi,cô mở lòng bàn tay chính mình và thấy bên trong đều là máu,chủ trì lập tức hoảng sợ.
"Thí chủ, con..."
"Con không sao."Tống Thanh Y cầm khăn giấy trên bàn lau máu trên ngón tay rồi đặt đôi đũa đã bị gãy xuống,cô cúi đầu thấp giọng run run: "Thật xin lỗi mọi người."
"A Thanh..." Trần Đạc đứng đằng sau gọi tên cô.
Tống Thanh Y có thể cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía này.
Dù sao có rất nhiều người biết Trần Đạc có một thanh mai trúc mã thuở nhỏ là một cô gái thiên tài, kim bài biên kịch gọi là A Thanh.
Đại Lâm là trợ lý của Trần Đạc, đương nhiên anh cũng biết cô.
Sống lưng Tống Thanh Y cứng đờ,cô từ từ đứng dậy quay đầu lại.
Xung quanh không thiếu những người đang xem náo nhiệt, ánh mắt ngạc nhiên, thương cảm, bàn tán đều đổ dồn về phía cô, cô gật đầu về phía chủ trì "Con trở về phòng trước."
Sau đó cô bước ra cửa và nghe thấy tiếng Đại Lâm hét lên khi cô đi ngang qua: "Chị Thanh Thanh"
Cô không để ý.
Trong lúc cô chần chừ chuẩn bị bước tiếp, Trần Đạc đột ngột kéo cổ tay cô lại bị cô cật lực né tránh.
Khóe môi Tống Thanh Y nhếch lên, đuôi mắt cô đỏ hoe giống như bông hoa anh túc vừa mới nở "Bây giờ tôi mới biết thì ra kỹ năng diễn xuất của anh Trần đây quả thật rất tốt."
- ------Edit:Ninh Hinh------