Lúc Trình Dật đi tìm Tống Thanh Y, đoàn phim còn chưa kết thúc công việc, cô lại không có ở đó, anh đem con chó vào phòng mình, nhắn cho cô: Đến phòng tôi lấy con Samoyed, nửa giờ không đến lấy, buổi tối đem nó bán đi.
Tống Thanh Y im lặng.
Trình Dật ngồi trên sofa nhìn nó, mà nó lại đang chuyên tâm ăn thức ăn của mình.
Trình Dật xem nó ăn như đói 2 ba ngày, nói "Làm gì cũng không được, ăn cơm là không ai bì kịp."
Samoyed ngẩng đầu nhìn Trình Dật, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn.
Điện thoại trong túi reo, là Từ Trường Trạch gọi video qua.
Trình Dật nhận "Gì vậy?""
Từ Trường Trạch trợn mắt, bất đắc dĩ đỡ trán, đem màn ảnh nhắm ngay trong lòng mình "Là tháp tháp,từ lúc con Samoyed của anh đi về, tháp tháp chết sống không chịu ăn cơm, đã qua một ngày!"
Trình Dật nghe xong mặt lạnh nở nụ cười,nói"Tháp tháp, tao nói cho mày biết, cả hai tụi bây, tình yêu này đã được định trước là không có đâm hoa kết trái,mày đừng nó mà nhung nhớ con Samoyed."
Từ Trường Trạch nhịn không được "Bây giờ là lúc nói chuyện này sao? Con Samoyed của anh đâu? Nhanh cho tháp tháp gặp mặt, nó sắp tương tư thành bệnh rồi."
Trình Dật vỗ vỗ Samoyed, " Samoyed, có người nhớ mày này."
Samoyed nghe vậy trực tiếp nhảy lên đùi Trình Dật, nhìn tháp tháp trong màn hình, không ngừng vung móng vuốt, hai con cách màn hình sủa, bộ dáng này giống như yêu nhau thắm thiết.
Nhìn Trình Dật cười không ngừng nghỉ, Từ Trường Trạch muốn điên luôn rồi.
Từ Trường Trạch lên án nói: " Xong rồi, con Samoyed của anh chính là một tên cặn bã, gieo rắc tương tư xong rồi vô tình bạc nghĩa."
"Đừng có nói hươu nói vượn." Trình Dật cười nói: "Rõ ràng hai đứa nó là hai con chó đực,làm sao mà đến với nhau được,tình yêu của bọn nó vô cùng trái lương thường đạo lý."
Từ Trường Trạch: "..."
Trình Dật cùng Từ Trường Trạch nói một hồi,tận hai mươi phút sao, Trình Dật mới cúp điện thoại.
Nửa giờ sau, Tống Thanh Y ấn chuông cửa.
Trình Dật mặt không đổi mở cửa.
Sau khi mở cửa, Samoyed nhanh chóng chạy đến bên chân Tống Thanh Y cọ cọ, Trình Dật nghiêng thân mình cho cô vào, Tống Thanh Y ôm Samoyed vào phòng.
Trình Dật vừa trở về, có ít thứ còn chưa thu thập,hơi bừa bộn.
Tống Thanh Y ngồi trên sô pha, trong tay ôm con Samoyed, lúc lâu rốt cuộc mở miệng, "Chúng ta nói chuyện một chút đi."
Trình Dật đứng, nhíu mày, "Nói cái gì?"
"Quan hệ của chúng ta." Tống Thanh Y hít một hơi thật sâu.
"Quan hệ thế nào?" Trình Dật cong môi cười, không kiêng nể gì "Không phải là quan hệ kim chủ cùng tình nhân? Còn có gì để nói sao?"
"Em trả tiền, tôi làm việc." Anh nói
Tống Thanh Y ngẩng đầu nhìn anh, thấp giọng nói: "Anh nhất định muốn nói chuyện như vậy sao?"
"Bằng không thì sao?" Trình Dật cười, "Lần đầu tiên làm tình nhân, không hiểu nhiều thứ."
Tống Thanh Y cắn môi dưới, lấy điện thoại di động ra chuyển một vạn cho Trình Dật "Hiện tại có thể nói chuyện sao?"
Trình Dật nhận, cười càng thêm sáng lạn, chỉ là ý cười không nằm trong đáy mắt, "Có thể, nói cái gì cũng được?"
"Trình Dật." Tống Thanh Y nhẹ giọng kêu tên
Trình Dật mắt nhìn chằm chằm cô, lạnh lùng lại xa cách.
Tống Thanh Y mím môi, chậm rãi giải thích: "Tôi không có khinh thường cậu, cũng không coi cậu là tình nhân. Cậu tin tưởng tôi đi, tôi không có coi cậu là loại quan hệ đó,mà chuyện này đối với cậu mà nói là lựa chọn tốt nhất."
"Được." Trình Dật không mặn không nhạt đáp"Cuộc đời của tôi lúc nào thì để chị giúp tôi lựa chọn?"
"Tôi..." Tống Thanh Y bị lời nói Trình Dật làm nghẹn.
Trình Dật lại không nhanh không chậm nói: "Chị là mẹ tôi sao?"
Tống Thanh Y: "..."
Trình Dật cong môi cười, "Cũng đúng, chị là kim chủ. Cho nên... Cần tôi làm cái gì sao?"
Câu nói kia nói ra vô cùng mập mờ lưu luyến, Trình Dật tới gần Tống Thanh Y một chút, Tống Thanh Y có thể nghe được tiếng hít thở tới gần của Trình Dật.
"Không cần." Tống Thanh Y kích động đẩy Trình Dật ra.
"Thật sự không cần?" Trình Dật nhìn chằm chằm cô, như cười như không, "Vậy hôm nay không cần cống hiến thể lực rồi."
"Cậu..." Tống Thanh Y mặt nóng lên, lỗ tai cái đều đỏ ửng, "Cậu đang nói cái gì."
"Đương nhiên là nói chút chuyện giữa kim chủ và tình nhân." Trình Dật nhún vai không sao cả, "Chẳng lẽ chị chuyển tiền cho tôi chính là để tôi cùng chị nói chuyện phiến sao?"
"Là... Không phải..." Tống Thanh Y đầu óc rối một nùi, hoàn toàn bị lời nói Trình Dật làm khó chịu, cô cắn môi dưới, "Trình Dật, cậu có hay không là thiếu tiền?"
Trình Dật nói: "Chị cho tôi rất nhiều, có thể hưởng thụ nhiều đãi ngộ."
Tống Thanh Y đem di động cùng thẻ chuyển qua cho Trình Dật, tổng cộng ba vạn.
"Trong thẻ của tôi chỉ còn những thứ này."
"Tống Thanh Y, chị có bao nhiêu tiền?" Trình Dật nhìn trên màn ảnh là yêu cầu chuyển khoản, ngón tay vuốt ve màn hình di động, anh không nhận, "Chị là đang mua tôi sao?"
Tống Thanh Y bị chữ "Mua" hung hăng đập vào trái tim đau tan nát.
Trình Dật như là người đem mình nêm yết giá, mặc cho người khác chọn lựa.
Vài ngày nay cô không ngủ qua được một giấc an ổn, mà hiện tại trong đầu tới tới lui lui chính là những lời này của Trình Dật, hôm nay định cùng Trình Dật nói rõ ràng một chút, lại bị Trình Dật nói một chữ "mua" làm cho cô không lời nào để nói.
"Mua sao." Tống Thanh Y ngẩng đầu nhìn Trình Dật "Mua cậu tổng cộng bao nhiêu tiền?"
"Sợ là chị mua không nổi." Trình Dật cùng cô đối chọi gay gắt, "Một đêm hai vạn."
"Nhưng —— đêm nay tâm tình tôi không tốt, không tiếp khách."
Tống Thanh Y cắn môi dưới, cùng Trình Dật đối mặt nửa ngày, con mắt vừa chua lại vừa chát, sau đó đứng lên, ôm Samoyed đi ra ngoài.
Trình Dật đứng nhìn bóng lưng cô, bỗng nhiên có chút hối hận, có phải lời nói của anh rất nặng không?
Tống Thanh Y ôm Samoyed đi tới cửa, nó ở cửa quay đầu nhìn Trình Dật, rưng rưng kêu hai tiếng.
Trình Dật nở nụ cười, nghĩ thầm coi như không uổn công thương nó.
Tống Thanh Y ôm nó, khóc nức nở, "Người ta đều không cần mày nữa, còn nhìn cậu ta làm cái gì?."
Không biết là đang nói chính mình hay đang nói Samoyed.
Lúc Tống Thanh Y đi khỏi, Trình Dật ở bên cửa sổ nhìn xuống....
Đang suy nghĩ, điện thoại liền vang lên.
Trình Dật lười biếng, nhận "Có chuyện gì?"
"Không có việc gì liền không thể gọi điện thoại được cho cậu?" Bạch Kiếm nói: "Đến chỗ chưa?"
"Rồi." Trình Dật nhàm chán trả lời
Bạch Kiếm lại hỏi "Em dâu đâu? Không ở bên cạnh cậu sao?"
Trình Dật cười: "Vừa mới ở đây, nhưng bị em làm cho tức giận bỏ đi rồi."
"Cậu có bệnh hả?" Bạch Kiếm cười nhạo, "Chưa tiến triển thêm thì thôi còn làm người ta giận?"
Trình Dật cười nói: "Đừng có quan tâm em,anh lo cho bản thân mình trước đi."
Trình Dật cùng Bạch Kiếm hàn huyên một hồi sau đó cúp máy, anh đứng ngẩn người bên cửa sổ,lại không biết hiện tại nên làm cái gì bây giờ,....