- ----------------------
Tống Thanh Y muốn tránh thoát tay Trình Dật, nhưng căn bản không lay chuyển được.
Chỉ có thể để Trình Dật nắm.
Lòng bàn tay Trình Dật ấm áp, so với tay cô lớn gấp đôi, bao lấy tay cô.
Thượng Nghiên không thể tin hỏi: "Cô kết hôn?"
Tống Thanh Y nhắm mắt, lúc sau khẽ gật đầu.
Rất tốt, cô rốt cuộc không cần lo lắng nữa.
Thượng Nghiên nói: "A Thanh, cô không nên vì như vậy mà ép buộc chính mình."
" Ép buộc?" Tống Thanh Y nhíu mày, cô quay đầu nhìn Trình Dật, cùng Trình Dật kết hôn, như thế nào lại thấy cô lời.
Đẹp trai, chân dài, vóc người đẹp,coi như là ép buộc, đó cũng là cô ép Trình Dật.
"Thượng Nghiên." Tống Thanh Y mím môi, trịnh trọng hỏi, "Có phải hay không trong lòng cô, chỉ cần tôi không cùng với Trần Đạc thì tất cả đều là ép buộc?"
Thượng Nghiên lắc đầu "Tôi không ý đó."
Tống Thanh Y: "Cô có."
Tống Thanh Y bình tĩnh nói: "Cô cảm thấy Trần Đạc tốt, vì thấy Trần Đạc phấn đấu vì sự nghiệp, có thể ai cũng muốn, thậm chí nguyện ý vì Trần Đạc mà ăn nói khép nép, nhưng..."
Tống Thanh Y nhìn Thượng Nghiên con mắt hơi đỏ, có một số lời cuối cùng vẫn là nói không nên lời.
Cô bỗng nhiên hướng Trình Dật, nhéo ngón tay thon dài, thấp giọng nói: "Chúng ta đi thôi."
Tống Thanh Y nghĩ, cô khẳng định thua rồi,thua trong tay 2 người đó.
Thua ở mềm lòng, cũng thua là do cô không đủ ác độc.
Trình Dật lôi kéo cô đi, Thượng Nghiên nhìn bóng lưng của hai người, bao nhiêu lần nghĩ kêu A Thanh.
Cũng không nói ra khỏi miệng.
Đi đến xe, Trình Dật mở cửa cho Tống Thanh,chờ cô đi vào mới dừng bước, quay đầu nhìn về phía Thượng Nghiên, ánh mắt lạnh lùng, "Thượng Nghiên."
Thượng Nghiên nhìn Trình Dật "Chuyện gì?"
Trình Dật đem cô trên dưới quan sát một chút, cười lạnh một tiếng, "Cô nhìn xem tôi như thế nào?"
"Có ý gì?" Thượng Nghiên cũng đánh giá Trình Dật.
"Cùng Trần Đạc so sánh " Trình Dật chậm rãi nói: "Tôi tuổi trẻ, tương lai có thể nói là rất tốt,chân dài, dáng người càng tốt."
Thượng Nghiên nhìn Trình Dật không nói chuyện.
Lời nói Trình Dật không phải sai.
Mặc dù Trần Đạc đẹp trai tương đối ôn hòa nhưng khi so sánh với Trình Dật rất khác vì anh ta không chỉ đẹp giống kiểu người đẹp trai và trầm tính thậm chí còn có nét dịu dàng,có thể nhìn rồi lại nhìn thêm,có thể nói là quá cuốn hút.
Mà nhìn kỹ lại, càng đẹp trai hơn.
Ngũ quan đẹp mắt, chân dài dáng người khỏe, quan trọng là,nhìn Trình Dật rất trẻ.
Mặc dù chỉ là nhỏ hơn vài tuổi, nhưng Trình Dật diện mạo đẹp mắt.Có thể trong nay mai vinh quang sẽ đến.
Thượng Nghiên không thể phản bác, chỉ là im lặng đáp lại, nhìn xem Trình Dật muốn nói cái gì.
Tống Thanh Y muốn ra khỏi xe hoặc kéo cửa sổ xuống, nhưng Trình Dật đã khóa cửa.Anh mỉm cười, không kiêng nể, còn mang theo một chút trào phúng.
"Những người trẻ tuổi,đẹp trai đâu cũng có?" Đôi môi của Trình Dật khẽ nhếch lên"Vì cái gì cô lại muốn treo cổ ở một cành cây? Cành cây đó méo mó khắp nơi mà cô khẩu vị độc đáo, không có nghĩa là A Thanh nhà tôi cũng như thế. Cô ấy biết dừng lại đúng lúc, chỉ tổn hại một chút, mà cô biết rất rõ mà vẫn đâm đầu,cô nghĩ xem,.. "
"Tôi đây có thể nói cho cô hiểu 1 chút? Còn chúc cô một câu chết không toàn vẹn."
"Cậu!" Thượng Nghiên tức giận "Cậu có bị bệnh không."
Trình Dật lại cười lạnh "Có bệnh nên mới nói cho cô nghe."
"Cô suy nghĩ cho cẩn thận, không phải tất cả mọi người đối với thứ cặn bã trong thùng rác đều cảm thấy hứng thú."
Sắc mặt Thượng Nghiên vô cùng không tốt,nhìn Trình Dật không biết nên nói cái gì.
Sự thật cô đều rõ ràng, nhưng cô...
Trình Dật mở cửa, lên xe, lái ra gara.
Tống Thanh Y dựa vào kính và hỏi "Cậu đã nói gì với cô ấy?"
"Chị không nghe thấy sao?" Trình Dật nói một cách trang trọng: "Chỉ là cùng cô ta thảo luận nên làm người như thế nào."
Tuy cửa sổ xe được cách âm.Nhưng Trình Dật vẫn cố tình đi thêm vài bước nữa để chắc chắn là cô không thể nghe thấy.
Đó là lý do tại sao Tống Thanh Y ở trên xe chỉ nhìn thấy bóng lưng Trình Dật cùng khuôn mặt hơi méo mó của Thượng Nghiên.
Không biết Trình Dật cùng Thượng Nghiên nói gì, phỏng chừng là đối chọi gây gắt với nhau rồi.
Dù sao Thượng Nghiên cũng là xuất thân từ diễn viên, sớm liền học được mấy chiêu.
Tống Thanh Y cũng không nghĩ nhiều, nếu Trình Dật không tự nói với mình, cô cũng không hiếu kì.
Cùng Thượng Nghiên đối chọi cả ngày cô có chút mệt mỏi.
Dựa vào cửa sổ xe,sau đó từ từ nhắm hai mắt "Tôi chợp mắt một chút,chừng nào đến nhà thì gọi tôi."
"Về nhà? Đi siêu thị?" Trình Dật hỏi.
"Siêu thị đi." Tống Thanh Y suy nghĩ "Trong nhà không có gì cả, mua xong trở về sẽ không cần đi nữa."
"Được."
Tống Thanh Y liếc nhìn chằm chằm gò má Trình Dật, chậm rãi nói: "Cậu theo dõi tôi à?"
"Không." Trình Dật nhún nhún vai "Nhà của bạn tôi cũng ở đây."
"Ờm." Tống Thanh Y nói, đối với câu trả lời của Trình Dật hơi hoài nghi.
Cô nhắm hai mắt lại, lông mi khẽ run, hai má cảm giác nhiệt độ cửa kính lạnh lẽo.
Trình Dật lái xe về phía trước,thình lình có một người xuất hiện trước đầu xe, hai cánh tay dài vươn ra, Trình Dật bên này còn đang nhìn Tống thanh Y,không chú ý phía trước,hiện tại phanh gấp.
Chỉ cách mấy cm. Trình Dật không khỏi nghiêng về phía trước, Tống Thanh Y vốn đang mơ mơ màng màng, đầu nhanh chóng đập mạnh vào kính xe, phát ra một tiếng "binh".
Tỉnh táo ngay lập tức.
Cô nhìn về phía Trình Dật "Làm sao? Có phải Đâm xe rồi không?"
"Không có." Trình Dật nhìn người bên ngoài nghiến răng nghiến lợi, lòng bàn chân run lên.
Nhìn người bên ngoài một chút cũng không biết vô tình mình chọc ngay tổ ong, cười hì hì đứng ở trước xe, hướng về phía anh vãy vãy tay.
Trình Dật hạ cửa xe xuống, Ngụy Gia chạy chậm vài bước, đầu thò vào trong xe, cười hì hì kêu"Nam ca."
"Muốn chết sao?" Trình Dật liếc Ngụy Gia, trực tiếp đưa tay trước ngực đấm một quyền.
Đánh Ngụy Gia lui về phía sau một bước.
Ngụy Gia ôm ngực oán giận "Em định cho anh bất ngờ"
Trình Dật trừng Ngụy Gia, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi
Mắt thấy Trình Dật giận dữ, Từ Trường Trạch lập tức đi lên hoà giải "Anh còn không biết tính Ngụy Gia sao? Như điên vậy, đừng tức giận với cậu ta."
""Nếu không phanh kịp xe..." Trình Dật lại trừng Ngụy Gia, cậu chột dạ núp phía sau Từ Trường Trạch.
Tống Thanh Y nghe bọn họ nói chuyện, thế này mới thấy đây mới chính là Trình Dật.
Cậu ta cùng bạn bè đến đây, vừa lúc thấy được xe của cô.
Nhưng cô không nói chuyện, thậm chí cố ý để hô hấp mình chậm lại.
Ngụy Gia ngăn xe lại vì nhiều chuyện, nhìn Từ Trường Trạch nháy mắt ra dấu, Từ Trường Trạch lắc đầu, tỏ vẻ không muốn nói.
Ngụy Gia tiếp tục ghé vào cửa kính, cười tủm tỉm hỏi"Nam ca, cô gái xinh đẹp này là ai? Không giới thiệu một chút sao?"
"Vợ."
"Hả."Thanh âm cả 2 đồng thời vang lên,không tin vào mắt mình
Không hề nghi ngờ, người trước là Trình Dật, sau là Tống Thanh Y.
Vừa dứt lời, Trình Dật lập tức nhìn về phía Tống Thanh Y.
Nắm tay thật chặt, cô không nói chuyện.
Ngụy Gia cười hì hì nói "Chị dâu."
Tống Thanh Y không đáp.
Trình Dật sắc mặt kém đi.
Từ Trường Trạch so với Ngụy Gia ngốc nghếch nhìn ra được Trình Dật đang kìm nén điều gì đó, kéo Ngụy Gia, sau đó hướng về phía Trình Dật"Tôi mang cậu ta về xem TV,hai người đừng để ý cậu ta, có việc thì đi đi."
"Được" Trình Dật đáp.
Ngụy Gia cũng phất tay "Chị dâu, lần sau chúng ta hãy ra ngoài chơi cùng nhau."
Tống Thanh Y nghiêng đầu,không đáp.
Ngụy Gia có chút xấu hổ.
Cả người Trình Dật là một mảnh lạnh lẽo, liếc xéo Ngụy Gia một cái, cậu ta ngượng ngùng sờ sờ mũi, sau đó lui một bước.
Chính là kinh sợ.
Từ Trường Trạch vội vàng ngăn Ngụy Gia, hướng về phía Trình Dật phất tay "Đi đi."
Trình Dật khởi động xe, cửa kính xe đều không đóng, trực tiếp lái xe đi.
Đợi đến tiểu khu, Tống Thanh Y cố gắng xoa dịu sự khó xử giữa hai người "Đó là bạn bè của cậu sao?"
"Phải" Trình Dật thấp giọng nói.
Trình Dật nhếch môi, ai nhìn cũng biết là vô cùng mất hứng.
Tống Thanh Y lại không cảm thấy lời mình vừa nói có vấn đề gì, cô không nổi tiếng, nhưng trong cái vòng này, ít nhiều ai cũng nghe qua tên của cô.
Nếu như bị bạn học của Trình Dật biết, như vậy sẽ rất xấu hổ.
"Chúng ta nói..." Trình Dật thắng gấp một cái, dừng xe ở ven đường, đem lời nói của cô chuẩn bị nói dọa trở về, cô ôm ngực "Cậu làm sao vậy?"
Trình Dật nhìn thẳng phía trước,giọng nói không chút hơi ấm, không nhanh không chậm nói: " Tất cả đều là chị nói, tôi có nói là đồng ý sao?"
Tống Thanh Y đưa tay xoa xoa đầu của mình, hít một hơi khí lạnh, trước đó đụng rất đau, hiện tại càng đau, đầu ông ông, cô cau mày nhìn có chút vô tội "Lúc trước tôi nói với cậu vẫn luôn im lặng, tôi nghĩ cậu sẽ đồng ý."
"Tôi không đồng ý." Trình Dật kiên định nói: "Bạn bè tôi không phải thú dữ, sẽ không ăn chị. Chúng ta kết hôn, tôi chuyển ra ở, họ khó tránh khỏi quan tâm, chẳng lẽ chị muốn tất cả mọi người đều nói dối sao?"
"Tôi..." Tống Thanh Y thấp giọng nói lầm bầm: "Tôi cũng không có xem mấy cậu kia như vậy."
Từ trước đến giờ Tống Thanh Y chưa bao giờ giỏi tranh luận với người khác.Đặc biệt là khi người đó đang tức giận,thường người thỏa hiệp luôn luôn là cô.
Lúc trước quan hệ với Trần Đạc đều là như vậy, đã thành thói quen.
Nay nhìn Trình Dật tức giận, cô lại tự giác trở về dáng vẻ trước kia,co rúm lại và nép mình bên cửa sổ, cố gắng tránh xa Trình Dật hết mức có thể, thấp giọng nói: "Cậu đừng tức giận."
Trình Dật nhìn về phía cô "Tôi không hi vọng việc này sẽ tiếp tục xảy ra."
"Vốn dĩ chúng ta là kết hôn giả" Tống Thanh Y nói lầm bầm: "Tôi thật sự muốn tốt cho cậu."
"Nếu là muốn tôi tốt, tôi hẳn là có quyền lên tiếng." Trình Dật nói
Tống Thanh Y cũng nhìn Trình Dật, cắn cắn môi dưới, bỗng nhiên nhắm mắt lại, như hạ quyết tâm.
"Bạn bè của cậu tất nhiên có thể công khai quan hệ chúng ta. Nhưng nếu cậu muốn vào giới giải trí, trở thành diễn viên, nhận kịch bản, thì không thể."
Tống Thanh Y rất mềm lòng, nhưng chạm đến ranh giới cuối cùng của cô thì vấn đề này nhất định phải nghiêm khắc.
Trình Dật sắp tốt nghiệp, tuổi trẻ sáng lạng, cô không muốn Trình Dật vì mình mà rơi vào vực thẩm.
Cô không phải là người tốt gì, nhưng cũng còn chút lí trí không thể kéo Trình Dật theo mình được,như vậy rất là bất công với anh.
"Nếu tôi nói chị sẽ không làm ảnh hưởng tôi thì sao?" Trình Dật rất nghiêm túc hỏi cô.
Tống Thanh Y cũng nhìn về phía cậu, kiên định"Chúng ta bây giờ có thể đi một chuyến đến cục dân chính."
Bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không nói.
Đôi mắt Tống Thanh Y dần dần phiếm hồng, cô chậm rãi nói "Cùng tôi có quan hệ, cậu về sau có thể làm diễn viên sao?."
Trình Dật nắm nắm đấm, đánh trên tay lái.
Tống Thanh Y run run, lại cắn môi cố nén không phát ra tiếng.
Lúc này, cô tốt nhất không nên lên tiếng, nhường Trình Dật nghĩ rõ ràng.
Trình Dật nhìn về phía cô nói: "Lại đây."
"Làm cái gì?" Tống Thanh Y cảnh giác nhìn cậu "Nếu cậu đánh tôi ngay bây giờ,sẽ được tính là bạo lực gia đình đó."
Trình Dật bất đắc dĩ thở dài, cánh tay duỗi ra, trực tiếp đem cô cho lôi lại đây, bàn tay ấm áp dừng trên đầu cô, ôn nhu hỏi: "Đau không?"
Thật lâu sau, Tống Thanh Y giống như một con mèo nhỏ, chậm rãi gật đầu.
- ------Edit:Ninh Hinh------