Trình Dật bất đắc dĩ nhìn cô cười, "Đừng làm phòng bếp lộn xộn, một mình em ở nhà cẩn thận."
"Được." Tống Thanh Y lui về phía sau nửa bước, cùng Trình Dật tách ra.
Ba người cùng nhau ra ngoài, phòng bếp biến thành địa bàn của Tống Thanh Y.
Nửa giờ sau, ba người cùng trở về, hơn nữa còn mua rất nhiều đồ ăn vặt.
Ngụy Gia vừa vào cửa liền kêu rên, "Chị dâu, chị quản Nam ca chặt vào."
Tống Thanh Y vốn định đến cầm thịt gà, kết quả nghe Ngụy Gia nói như vậy, lại nhìn Trình Dật một chút, "Làm sao thế?"
Ngụy Gia ôm ngực, "A! Ví tiền của em!"
Tống Thanh Y cười khẽ, "Để tôi trả cho cậu."
Nói xong muốn đi lấy ví tiền, lại bị Trình Dật kéo cổ tay, Trình Dật mỉm cười nhìn về phía Ngụy Gia, "Tiền cậu ta rất nhiều, đừng tiết kiệm giùm cậu ta."
Ngụy Gia nhìn Trình Dật hừ lạnh, sau đó đem đồ ăn vặt đặt lên bàn trà, "Nam ca đúng là ức hiếp người quá đáng."
Trình Dật nở nụ cười.
Tống Thanh Y nhìn bọn họ thân thiết với nhau,mỉm cười.
Trình Dật tuy rằng miệng ghét bỏ Ngụy Gia, nhưng trên thực tế coi cậu ta là em trai mà chiều chuộng, Từ Trường Trạch thì chính chắn hơn Ngụy Gia, Ngụy Gia cùng Từ Trường Trạch, Trình Dật thật sự đối với bọn họ như là anh em ruột thịt,đem tất cả cưng chiều lên bọn họ.
Cô không giống Trình Dật ; lúc trước ở cùng Trần Đạc và Thượng Nghiên, cô thường im lặng, nhìn bọn họ cùng nhau chơi đùa, ba người ở cùng một chỗ, mà cô lại giống như người ngoài.
Không quấy rầy bọn họ chơi đùa, Tống Thanh Y vào phòng bếp.
Trình Dật theo cô vào, Tống Thanh Y lại đẩy anh ra, không cho anh vào.
Trình Dật bất đắc dĩ, đành phải nói: "Có gì cần thì gọi anh."
Tống Thanh Y thầm nghĩ, có cái gì cần chứ.
Không phải chỉ là nấu cơm thôi sao?
Cô làm cho anh xem.
Sau đó nhìn kim đồng hồ đã mười một giờ rưỡi, cô nhìn đồ ăn trên bàn mà không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cô nghĩ nếu có thể, hay là cô nên kêu Trình Dật quay lại?
Mà bạn bè Trình Dật đến, mà cô vẫn đang muốn cảm ơn bọn họ, cũng không thể không tự mình làm cái gì?
Cô tự thuyết phục chính mình, Tống Thanh Y xắn tay áo, mang tạp dề.
Về nấu cơm hay là xào rau, cô vẫn biết một chút.
Đầu tiên là cho dầu, sau đó là xào tỏi, cuối cùng bỏ rau, sau cùng là thêm gia vị.
Từ lúc bắt đầu cô đã thấy không ổn, sau khi đổ dầu, một chốc sau, trong nồi truyền tới âm thanh lốp ba lốp bốp, cô nghe âm thanh có chút quen tai, nghĩ thầm, ai nói cô không vào được phòng bếp chứ?
Đó là do lúc đó cô không có nghiêm túc thôi?
Không nghĩ tới, không quá một phút, trong phòng bếp dầu bắn bùm bùm ra ngoài, cô căn bản không dám tới gần bệ bếp, lấy nắp nồi che trước mặt.
Dầu bắn ngày càng nhiều, âm thanh còn càng ngày càng lớn, âm thanh từ trong nồi phát ra bùm bùm.
Trình Dật lúc đi vào thấy chính là thấy một cảnh này.
Anh bất đắc dĩ, đem cô từ trong phòng bếp lôi ra ngoài, sau đó lấy nắp nồi từ trong tay cô, nhanh chóng giảm lửa.
Tống Thanh Y được giải trừ nguy cơ, nhưng vẫn còn sợ hãi.
Cô định nói, phát hiện Trình Dật đang nhìn cô mà trên mặt anh đầy vẻ tức giận.
Sau đó, cô liền ra khỏi phòng bếp, Ngụy Gia đang ngồi trên sô pha, quay đầu nhìn cô cười, "Chị dâu, đúng là danh bất hư truyền"
Tống Thanh Y: "..."
Có một số việc không phải cô cố gắng đều có thể thành công.
Cơm trưa vẫn là do Trình Dật làm.
Trình dật cùng Ngụy Gia đem đồ ăn bưng ra bàn, sau đó anh mới đi nhìn Tống Thanh Y, nắm cằm của cô xoay qua xoay lại, sau đó lại nhìn tay cô, Tống Thanh Y lấy lòng chớp chớp mắt, "Em không bị thương."
Trình Dật ở trên đầu cô xoa nhẹ.
Tống Thanh Y không nói chuyện.
Lúc dùng cơm trưa, Ngụy Gia hỏi: "Nam ca,chuyện lúc nãy em bàn với anh, anh hãy suy nghĩ kỹ?"
"Đừng nhắc nữa." Trình Dật nói.
"Sao vậy?" Tống Thanh Y cúi đầu nhẹ giọng hỏi.
Ngụy Gia nghĩ một chút lại nói: "Trong trường đang chiêu mộ diễn viên mới, em với Từ Trường Trạch định tham gia, hiện tại em đang lôi kéo Nam ca cùng đi, mà anh ấy vẫn còn đang suy xét."
"Các cậu vì cái gì muốn tham gia?" Tống Thanh Y hỏi.
Ngụy Gia gãi gãi đầu "Chúng em đều sắp tốt nghiệp? Em và A Trạch chưa có dự tính tiếp theo ; trước đó có đi thử vai vài lần, đều không có kết quả tốt."
"Vừa lúc nhìn thấy trên bảng thông báo chiêu mộ diễn viên, nghe nói có rất nhiều người nổi tiếng lại làm lâu trong nghề, nếu chúng em được bọn họ nhìn trúng có lẽ sẽ được bọn họ kí hợp đồng lâu dài, mà kịch bản này có Tương Thư Tấn, Hà Đào, Tân Bách, cơ hội ngàn năm có một."
Tương Thư Tấn.
Tống Thanh Y nghe được cái tên này không khỏi kinh ngạc, "Đạo diễn Tương mấy năm gần đây không phải đã không làm đạo diễn nữa sao?"
Gần ba năm rồi.
Năm đó anh ta nhận kịch bản « Lý Tưởng Của Ta Quốc », làm cho bộ phim nổi danh khắp nơi,nhưng dù sao tuổi cũng đã lớn, hơn nữa ba năm trước vợ anh ta qua đời, sau khi làm xong bộ « có liên quan » liền không thấy anh ta nhận thêm bộ nào.
"Em cũng không rõ lắm." Ngụy Gia nói
"Em thì biết một chút." Từ Trường Trạch mím môi, nhìn Tống Thanh Y chậm rãi nói: "Nhưng không biết có phải sự thật hay không. Nghe nói Tương đạo diễn tái xuất chủ yếu muốn cùng đạo diễn Hà Đào hợp tác trong phim mới, mà kịch bản toàn bộ đều tuyển người mới. Hơn nữa, nghe nói kịch bản này có thể so sánh với bộ « Lý Tưởng Của Ta Quốc », thậm chí còn hay hơn « Lý Tưởng Của Ta Quốc »."
Đột nhiên con mắt Tống Thanh Y đo đỏ.
Cô hỏi: "Có nghe nói là kịch bản tên gì không?"
"Không biết nữa." Từ Trường Trạch lắc đầu, "Em có người bạn thân với Hà Đào, cô ấy nói cho em biết tin tức bên đó."
Tống Thanh Y như hiểu ra mọi chuyện.
Là bộ « từng ».
Lúc cô viết ra tác phẩm này,mang theo rất nhiều hy vọng cũng gần như là tuyệt vọng.
Đạo diễn Tương Thư Tấn năm nay gần 65 tuổi.
Tống Thanh Y nghĩ thầm: Cô có tài đức gì cơ chứ?
"Đây là bộ phim năm trước có lên kế hoạch, nhưng kinh phí không đủ, cho nên gác lại một thời gian, hiện tại có lẽ tìm được nhà tài trợ. Thượng Nghiên cùng Trần Đạc sẽ tham gia."
"Trần Đạc cùng Thượng Nghiên đóng vai chính, mà trong đó đều là khách quý, 100 biên kịch, đạo diễn cùng 500 người khác làm giám khảo."
Tống Thanh Y nói xong,giống như người biết rất rõ nội dung, sau đó đưa ra ý kiến, "Các cậu có thể đi thử xem sao, độ sáng đủ lớn,có thể giúp đỡ các cậu."
Ngụy Gia cùng Từ Trường Trạch nhìn cô.
Từ Trường Trạch biểu hiện không mấy rõ ràng, nhưng Ngụy Gia đã nói lắp, "Chị... chị dâu, làm sao chị biết nhiều như vậy!"
Tống Thanh Y mím môi, "Lúc trước bên tổ chế tác có đến cùng tôi bàn bạc, nhờ tôi cùng họ hỗ trợ."
Sắc mặt Ngụy Gia có chút xấu hổ.
Tống Thanh Y nói: "Tôi liền cự tuyệt, tôi chỉ muốn ở phía sau hỗ trợ,không muốn cùng xuất hiện với bọn họ."
Ngụy Gia bỗng nhiên đến gần, trừng mắt nhìn Tống Thanh Y, "Chị dâu..."
"Sao thế?" Tống Thanh Y nhìn cậu.
"Nói như vậy, nếu chúng tôi tham gia, chị... Có phải hay không có thể giúp chúng tôi nhìn kịch bản?"
Tống Thanh Y hoàn toàn không nghĩ tới cậu hỏi cô như vậy, trong lúc nhất thời hơi sững sờ.
Trình Dật không có lên tiếng ngăn cản, anh cũng đang chờ Tống Thanh Y trả lời.
Xem kịch bản giúp họ đối với Tống Thanh Y mà nói là việc nhỏ, nhưng... những người kia có thể nhận họ hay không đều do các cậu có may mắn hay không,cô không nắm chắc.
Nhìn ánh mắt Ngụy Gia tha thiết, Tống Thanh Y nhẹ gật đầu, "Có thể."
Ngụy Gia vỗ bàn, sau đó nhìn Từ Trường Trạch cười ha ha, "Em,một ngày kia vậy mà có thể diễn kịch bản của chị dâu! Có lẽ sau khi ra trường sẽ đạt đến đỉnh cao vinh quang."
Trình Dật cũng nhẹ nhàng thở ra, gắp thịt cho Tống Thanh Y, khẽ cười nói: "Đừng để ý đến cậu ta, cậu ta điên rồi."
Ngụy Gia che mặt mình, "A a a! Em hiện tại nghĩ đến mình có thể diễn kịch bản của Tống Thanh Y, em liền cảm giác mình vô cùng hạnh phúc!"
Tống Thanh Y không hiểu, nếu như là trước kia, Ngụy Gia cao hứng như vậy là đúng, nhưng bây giờ...
Bất quá cô không có hỏi lời này.
Nếu trong khả năng của cô, cô có thể làm liền làm.
Cô gắp thịt ăn một miếng, bỗng nhiên nhíu mi, cảm giác từ trong dạ dày trào ra một dòng nước chua lè, cô che miệng hướng nhà vệ sinh mà chạy.
Ngụy Gia vẫn còn đang đắm chìm sự việc ban nãy,nhìn cô "Chuyện gì xảy ra vậy? Chị dâu thế nào vậy anh?"
Trình Dật đứng dậy hướng nhà vệ sinh "Không biết."
Ngụy Gia nghe tiếng nôn mửa, cười trêu Trình Dật: "Có phải hay không chị ấy mang thai?"
Từ Trường Trạch đập vai cậu, "Nói bậy bạ gì đó? Hai người bọn họ vừa mới kết hôn mới hai tháng."
Mà lời Từ Trường Trạch vừa nói ra, Trình Dật cùng Tống Thanh Y nháy mắt nhìn nhau.
Tống Thanh Y xả nước, quay đầu nhìn Trình Dật, sau đó lại quay đầu phun ra lần nữa.
Trình Dật vỗ lưng của cô, "Em đừng lo lắng."
Tống Thanh Y mơ hồ nói: "Có khả năng... Là có."