Chương 15: Ma Niệm Đan
Âm thanh gào thét mang theo hoảng sợ của Dương Lợi và Trần Lâm làm nhóm người sắp bước vào động phủ chợt dừng bước, hiển nhiên không ai nguyện ý vì cứu hai tên kia mà lâm vào mạo hiểm.
Trầm mặt giây lát, bên trong động phủ truyền ra âm thanh chiến đấu vang vọng, cùng tiếng kêu cứu của hai thiếu niên trẻ trâu.
“Cùng nhau tiến vào”
Lâm Hải trầm giọng hướng tất cả mọi người nói, dù sao thì đã cất công đến đây dù liều mạng của phải thăm dò bên trong động phủ.
“Phú quý cầu hung hiểm” Cát thúc cũng cắn răng nói, cả đám gật đầu, thận trọng tiến vào.
Lạc Nam theo sát Tình Nhi cùng Hồng Liên, người ở đây có thể khiến hắn xem trọng nhất chỉ có hai nàng.
Mà lúc này đám người rốt cuộc chứng kiến cảnh tượng bên trong.
Động phủ rộng rãi không thấy điểm cuối, như liên thông với toàn bộ ngọn núi sau lưng nó, âm u, mịt mù vô cùng.
Hai tên trẻ trâu đang chật vật chiến đấu với năm kẻ có làn da xanh bộ dạng trông giống nhân loại, bất quá cặp mắt chúng nó vô hồn, hàm răng sắc nhọn, toàn thân chỉ toàn da bọc xương khiến Lạc Nam liên tưởng đến một loại từ ngữ chỉ xuất hiện trong kiếp trước.
Zombie
Không sai, bộ dạng năm kẻ quái dị đang chiến đấu cùng Dương Lợi và Trần Lâm y hệt Zombie đời trước, tuy nhiên đám zombie này cao lớn vô cùng, con ít nhất cũng tầm 2 met.
“Mau hỗ trợ, đám quái vật này đánh không chết”
Dương Lợi thở hổn hển nói, một cánh tay của hắn lúc này đã bị xé nát, trong thê thảm vô cùng. Hắn liều mạng phát động Băng hệ vũ kỹ nhưng hoàn toàn không thể tổn thương bất kỳ kẻ nào trong số năm tên quái vật này.
Mà Trần Lâm không khá hơn là bao, mặc dù chân tay lành lặn nhưng sắc mặt tái nhợt, thân thể đầy rẫy vết cào, quần áo rách nát.
“Đây rốt cuộc là tình huống gì” Lạc Nam cùng đám người thất kinh thắc mắc.
“Là Ma Niệm Đan, một loại Tứ giai hạ phẩm đan dược” Âm thanh Kim Nhi vang lên trong đầu Lạc Nam, không đợi Lạc Nam hỏi tiếp nàng lập tức giải thích:
“Ma Niệm Đan là một loại đan dược có thể điều khiển thi thể người chết theo ý niệm của người Luyện đan, mà năm tên này khi còn sống chính là Thể Tu, có nhục thân cường đại là điều hiển nhiên”
“Thật tà môn, chủ nhân động phủ này rốt cuộc là ai? Lại đem năm tên Thể Tu giết chết, sau lại cho bọn hắn phục dụng đan dược này làm chó giữ cửa cho động phủ của hắn” Lạc Nam âm thầm suy đoán trong lòng.
“Dựa theo cường độ thi thể này, bọn hắn khi còn sống ít nhất là Tam Chuyển sơ kỳ Thể Tu” Kim Nhi tiếp tục cung cấp kiến thức cho Lạc Nam.
Lạc Nam âm thầm gật đầu, Thể Tu sĩ phân thành cửu cấp, từ Nhất Chuyển đến Cửu Chuyển, mỗi một Chuyển cũng chia thành sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, viên mãn tứ cấp.
Thực lực Thể Tu mạnh mẽ không thua kém gì Linh tu, sức phòng ngự biến thái của bọn hắn khiến vô số tu sĩ đau đầu.
“Là năm tên Tam chuyển Thể Tu” Hồng Liên kiến thức rộng rãi vô cùng, lập tức hướng đám người giải thích, vì lúc này có 3 tên zombie bắt đầu tiến đến bọn hắn.
“Thể Tu sao? Đáng chết, thứ đồ này khó chơi” Cát thúc cùng Lâm Hải cũng mắng một tiếng, không ngờ bình thường hiếm thấy Thể Tu tại nơi động phủ này gặp một lúc 5 tên, lại là thi thể không biết đau đớn, khó dây vô cùng.
Bất quá không hề e ngại, cả đám bộc phát linh lực gia nhập chiến cuộc, lúc này không đoàn kết chỉ có chết thôi.
Duy chỉ còn Lạc Nam cùng Tình Nhi nha đầu làm khán giả đứng xem cuộc vui.
“Ma Niệm Đan sao? Mẫu thân nói loại này đan dược tà ma ngoại đạo này thất đức vô cùng, không ngờ lại có người luyện chế”
Tình Nhi ngây thơ lẩm bẩm trong miệng khiến bên cạnh con mắt bạc trắng của Lạc Nam co lại.
Nha đầu này thân thế tuyệt đối bất phàm, duy chỉ việc sở hữu hai loại linh căn đã thấy kinh rồi, hiện tại kiến thức của nàng cũng thuộc hàng khủng, khiến Lạc Nam bắt đầu có chút tò mò về nàng.
Lạc Nam tuyệt đối không tin một nha đầu có thân phận bất phàm như nàng lại cả gan vào rừng rậm thám hiểm mà không có thủ đoạn bảo mệnh nào, nói không chừng còn có cường giả bí ẩn đang trốn đâu đó bảo vệ.
Nghĩ tới đây hắn thở dài, lúc đầu Lạc Nam từng có ý định dùng vũ lực trấn áp Thanh Miêu đoàn, ép bọn họ đưa hắn rời đi Sơn Mộc Lâm, bất quá vì không muốn trở thành một kẻ ngang ngược, phách lối nên cuối cùng từ bỏ ý định.
Lạc Nam hiện tại dám chắc, nếu khi đó dùng vũ lực người chịu thiệt thòi chỉ có thể là hắn, ngoài Tình Nhi còn một Hồng Liên cũng không thể xem thường.
Mà trong lúc Lạc Nam suy nghĩ thì tình hình chiến đấu đã đến hồi kết.
Trước sự liên thủ của một đám người, dù năm tên zombie trâu bò đến đâu cũng không chịu nổi, huống chi chúng nó chỉ chiến đấu theo bản năng, hoàn toàn không có ý thức, bại trận là chuyện sớm muộn.
Một lát sau, cả năm thân xác zombie đều chia năm xẻ bảy, nằm rãi rác trên mặt đất, không có một giọt máu nào, cứ như năm khối gỗ mục hết hạn sử dụng bị chặt ra làm củi.
Trên thân vài thành viên Sa Hải đoàn đều trúng vài vết cào, chỉ là vết thương ngoài da không đáng chú ý.
Chỉ đáng thương hai thanh niên trẻ trâu hấp tấp, hiện tại trên thân đều trọng thương, ngay cả năng lực đi tiếp cũng không có.
Chứng kiến đám người Cát thúc cùng Lâm Hải dự định đi tiếp vào động, Dương Lợi ra vẻ đáng thương nói:
“Đợi chúng ta chữa thương xong tiếp tục có được không?!”
Đám người Sa Hải đoàn mắt điếc tai ngơ, hoàn toàn không đếm xỉa đến hắn.
“Thương thế của các ngươi quá mức nghiêm trọng, tốt nhất là rời khỏi, sẳn tiện đem Tiểu Nam đưa khỏi Sơn Mộc Lâm, nhận 20 hạ cấp linh thạch từ hắn”
Cát thúc mang theo ý tốt nói, hắn cũng không thể vì hai đồng bọn tạm thời hợp tác mà từ bỏ mê hoặc bên trong động phủ.
“Ta nhổ vào, hai người chúng ta có công thăm dò động phủ, các ngươi không thể bỏ rơi chúng ta”
Trần Lâm nghiến răng nghiến lợi hét lớn.
“Hừ, rõ ràng là hai ngươi bị lòng tham che mắt, nhanh chân vọt vào động phủ, đừng nói dễ nghe như vậy” Một tên thành viên Sa Hải đoàn hừ lạnh nói.
Hai thằng trẻ trâu sắc mặt lập tức khó coi, vì đối phương nói trúng tim đen nên không tiện phản bát.
“Tốt tốt, chúng ta rời đi, bất quá bên trong không biết còn hung hiểm hay không, hy vọng các ngươi thượng lộ”
Trần Lâm nghiến răng, cố ý nhấn mạnh hai từ thượng lộ.
“Còn tiểu tử ngươi cứ tiếp tục đi theo bọn hắn làm vật hy sinh đi, chúng ta không rãnh dẫn ngươi rời Sơn Mộc Lâm”
Dương Lợi hướng về Lạc Nam cười lạnh nói, không biết vì sao hắn luôn chán ghét Lạc Nam, nhìn vẻ mặt bình tĩnh như nắm hết mọi thứ trong tay của Lạc Nam khiến hắn phẫn nộ vô cùng.
“Đa tạ quan tâm” Lạc Nam mĩm cười, một mặt vô tội khiến hai thằng trẻ trâu càng thêm căm tức.
“Khanh khách, chúng ta tiếp tục được rồi”
Hồng Liên nhàm chán ngáp một cái, do đứng cạnh Lạc Nam mà hương thơm từ miệng nàng chui hết vào mũi hắn, bên dưới tiểu huynh đệ hơi phản ứng.
“Tiểu Nam, ngươi thật muốn đi theo chúng ta?” Cát thúc lại hỏi, giọng điệu mang theo ý nhắc nhở, hy vọng hắn đừng đem mạng nhỏ ra đùa.
“Ta tin tưởng Tình Nhi sẽ bảo vệ ta, đa tạ Cát thúc quan tâm” Lạc Nam cảm nhận được suy nghĩ của Cát thúc, trong lòng ấm áp cười nói.
“Hì hì, đúng vậy, có Tình Nhi bảo vệ Tiểu Nam ca ca” Tình Nhi vẫn dáng vẻ hồn nhiên nhí nhảnh cười hì hì nói.
Đám người lắc đầu ngắn ngẩm, đúng là hai đứa nghé con không sợ cợp, cũng không định nhắc nhở bọn hắn nữa.
Duy có Hồng Liên là nghiền ngẫm nhìn Tình Nhi, xong chuyển qua nhìn Lạc Nam, khóe môi đỏ như lửa hơi vểnh lên cười thần bí.
…
Đám người tiếp tục tiến vào bên trong, đi được một lát không gặp phải thứ gì công kích, tuy nhiên lúc này trước mặt xuất hiện thêm hai cái khác cửa động, hiển nhiên động phủ đến đây chia thành hai đường rẻ.
Mà kế bên hai cái cửa động, có hai trụ đá nhỏ, đặt hai mảnh da dê hơi ố vàng, bên trên có ghi lấy vài loại văn tự.
Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn – Thấu Thị Vạn Lý.
Trong quá trình di chuyển thì Lạc Nam đã sớm dùng kỹ năng mắt phải, hắn trước đám người cũng phát hiện hai mảnh da dê, bên trên lần lượt là hai loại Hoàng cấp Vũ kỹ, LạcNam suy đoán có thể là phần thưởng được chủ nhân động phủ trao tặng khi vượt qua năm tên zombie.
Hoàng cấp trung phẩm vũ kỷ: Linh Quyền
Hoàng cấp trung phẩm vũ kỷ: Linh Đạn
Với một kẻ toàn tu Huyền Cấp cực phẩm vũ kỹ trở lên như Lạc Nam, cộng với hồn lực dồi giàu thì việc ghi nhớ nội dung bên trên hai tấm da dê chỉ trong phút chốc mà thôi, Lạc Nam đã hoàn toàn biết cách tu luỵên hai loại này Hoàng cấp vũ kỹ trước khi đám người phát hiện.
“Là hai loại Hoàng cấp trung phẩm vũ kỹ” Đoàn trưởng Sa Hải đoàn Lâm Hải cầm mảnh da dê, sắc mặt hơi vui vẻ, với những người không có thế lực lớn chống lưng như bọn hắn thì Hoàng Cấp trung phẩm đã rất không tệ.
“Được rồi, các ngươi một quyển, chúng ta một quyển như thế nào?” Cát thúc cũng khá động tâm, mở miệng yêu cầu.
“Đã nói chia sáu bốn, ngươi phải bù thêm 20 hạ phẩm linh thạch” Lâm Hải hơi suy nghĩ, ra giá nói.
“Không thành vấn đề” Cát thúc lập tức đưa một túi nhỏ cho Sa Hải, nhận lấy tấm da dê tu luyện Linh Quyền.
“Động phủ có hai con đường, ta nghĩ chúng ta nên tách ra thế nào? Ai nhận được gì phải xem vận khí” Sa Hải trầm ngâm nói.
“Cứ quyết định như vậy”
Hồng Liên lúc này tự quyết định nói, xong xoay người bước vào một cửa động, ba người Lạc Nam bất đắc dĩ đành đi theo.
“Lão đại, sao chúng ta không?”
Nhìn bóng lưng Thanh Miêu đoàn, một tên thành viên bộc phát sát khí nói, cánh tay đưa ngang cổ làm động tác cắt.
“Lão Cát thực lực không thua ta, nữ nhân Hồng Liên kia cũng rất mạnh mẽ, dù chúng ta giết bọn hắn cũng phải trả giá thê thảm” Lâm Hải trầm giọng nói, hắn cũng muốn giết người diệt khẩu, chỉ là thực lực không cho phép.
“Yên tâm đi, bọn hắn mang theo hai cái vướn víu Luyện Khí kỳ, nhất định không có kết quả tốt” Lão tam Sa Hải đoàn âm dương quái khí nói.
“Được rồi, chúng ta cũng đi”
Lâm Hải ra lệnh, hướng về cửa hang còn lại bước vào.
…
Bên ngoài động phủ, cặp đôi trẻ trâu Dương Lợi, Trần Lâm lúc này đã khôi phục một ít thực lực, miễn cưỡng di chuyển bình thường.
“Bỏ qua đơn giản thế sao?” Dương Lợi oán hận hỏi Trần Lâm.
“Hừ, ăn không được thì phá, sao có thể dễ dàng để bọn hắn ngư ong đắc lợi” Trần Lâm hận nghiến răng.
“Lập tức đem tin tức động phủ phát ra, tốt nhất khiến càng nhiều người biết càng tốt” Dương Lợi hai mắt oán độc nói.
Trần Lâm cũng âm trầm cười cạnh, để càng nhiều người biết động phủ sẽ càng có nhiều cường giả đến cạnh tranh, với tu vi đám người Cát thúc phải chết không thể nghi ngờ.
Haizzz
Một tiếng thở dài não nề vang lên khiến hai tên lập tức cả kinh, đồng thanh hét lớn:
“Kẻ nào?”
“Haiz, còn trẻ tuổi lại độc ác như vậy, lão thân sao có thể để các ngươi phá hỏng lần rèn luyện hiếm hoi của tiểu thư đây”
BÙM
Âm thanh vừa dứt, chỉ thấy thân thể hai tên trẻ trâu lập tức nổ tung trong không khí, ngay cả một mảnh thịt vụn cũng không sót lại.
Mà người xuất thủ từ đầu tới cuối vẫn không xuất hiện
Chương 16: Nhân cách đáng trân trọng
Lạc Nam đương nhiên không hay biết hai thanh niên trẻ trâu luôn gây chuyện với hắn bị giết chết, lúc này hắn vẫn theo sau Thanh Miêu đoàn thận trọng tiến sâu vào động cửa, hay nói đúng hơn là theo sau Hồng Liên nữ nhân này.
Nhìn cặp mông tròn lẳng vểnh cao sau làn váy đỏ của nàng lắc qua lắc lại đi về phía trước, Lạc Nam ngứa tay hận không thể tiến lên vỗ mạnh một cái bốp
“Tiểu Nam ca ca, mông của Hồng Liên tỷ tỷ đẹp lắm sao, có cần ta giúp ngươi vỗ vỗ không ?”
Một âm thanh non nớt mang theo chút nghịch ngợm khiến Lạc Nam giật thót mình.
“Tình Nhi muội đang nói gì thế? Ta nghe không hiểu”
Lạc Nam mặt dày giả ngu, trong lòng thầm mắng mình định lực kém, từ khi rời Yên Nhược Tuyết đã có hai tháng, hắn lại là thanh niên tuổi trẻ huyết khí dương cương, rất khó chống cự trước vẻ quyến rũ của nữ tử gợi cảm như Hồng Liên, âm thầm hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh.
Cát thúc giả vờ quay mặt sang nơi khác, mắt điếc tay ngơ mắt không thấy, tai không nghe, tâm không phiền.
Mà đang đi phía trước Hồng Liên vẫn ung dung không có phản ứng, mặc dù với tu vi của nàng thì đối thoại giữa hai người đương nhiên lọt vào tai, chỉ là nếu chú ý kỷ sẽ thấy khóe môi đỏ như lửa của nàng hơi vểnh lên đắc ý.
“Hừm, Hồng Liên cô nương, tại sao lại hấp tấp chọn cửa động này như thế?” Nhận thấy bầu không khí hơi quái dị, Cát thúc ho khan lên tiếng đánh vỡ lúng túng, mặc dù Thanh Miêu đoàn lấy hắn cầm đầu nhưng hắn luôn đối với các thành viên đầy đủ tôn trọng, chưa hề ra vẻ bề trên.
“Nơi đây có đồ tốt” Hồng Liên thản nhiên nói, vẫn uyển chuyển đi sâu vào.
“Ồ, nghe như Liên tỷ từng tới đây giống như?” Lạc Nam không nhịn được mở miệng thắc mắt, gương mặt vẫn ngây thơ vô số tội.
“Khanh khách, trực giác của nữ nhân” Hồng Liên cười quyến rũ đáp, thân hình phía trước hơi run rẩy.
Lạc Nam xém sặc nước miếng trước câu trả lời của nàng, hắn càng ngày càng cảm thấy nữ tử này có ý tứ.
“Muội cũng là nữ nhân, làm sao không có trực giác?” Tình Nhi bĩu môi nhỏ lẩm bẩm nói.
…
Đám người vừa đi vừa trò chuyện, rất nhanh trước mặt bọn họ xuất hiện một cánh cửa bằng đồng đang đóng kín, cả bọn nhìn nhau gật đầu, Hồng Liên đưa tay mở cửa.
Cánh cửa vừa hé mở đã khiến không khí bên trong truyền ra, nhiệt độ cấp tốc gia tăng.
Nóng
Nóng một cách quá mức.
Đám người rốt cuộc chứng kiến cảnh tượng bên trong, cả đám lập tức hít sâu một hơi.
Trước mặt bọn hắn là một căn phòng chứa vô tận hỏa diễm, vô số ngọn lửa bừng bừng như có thể thôn phệ vạn vật, tuy nhiên bằng một cách thần kỳ nào đó, mà biển lửa chỉ tồn tại bên trong căn phòng, không hề tràn ra ngoài khỏi cánh cửa đồng một ly một tí.
“Lại là một loại trận pháp, tên là “Ly Hỏa trận” loại trận này có thể cách ly hỏa diễm” Hồng Liên lên tiếng giải thích nói.
Lạc Nam lại một lần nữa bất ngờ trước kiến thức bất phàm của nữ nhân tên Hồng Liên trước mặt.
“Trước tình huống có trận pháp cách ly nhưng nhiệt độ bên trong truyền ra lại khủng bố như vậy, đủ thấy hỏa diễm bên trong mạnh mẽ vô cùng” Đám người sắc mặt ngưng trọng nghĩ tới vấn đề mấu chốt.
“Hì hì, đây chính là trực giác của nữ nhân sao Hồng Liên tỷ tỷ” Tình Nhi dí dởm lè lưỡi cười nói, mặc dù đang trêu chọc Hồng Liên nhưng vẫn mang theo vẻ đáng yêu.
Cốc
Hồng Liên cốc yêu lên đầu nàng, lắc đầu cười nói: “Nha đầu biết cái gì, đây là một loại khảo nghiệm khác của chủ nhân động phủ mà thôi”
“Đúng vậy, đã là khảo nghiệm nhất định sẽ có cách phá giải” Cát thúc cũng lên tiếng đồng ý nói.
“Kim Nhi, có cách vượt qua khảo nghiệm hay không?” Lạc Nam âm thầm hỏi.
“Cách đương nhiên là có, hơn nữa cũng rất đơn giản, bất quá công tử cần dựa vào chính mình, ta sẽ không hỗ trợ”
Kim Nhi mang theo một tia áy náy nói, quyền hạn của nàng chỉ ở mức cung cấp kiến thức cho Lạc Nam mà thôi, các loại khảo nghiệm như thế này cần chính bản thân hắn biểu hiện.
“Không có sao, ta đã sai rồi!” Lạc Nam nhận lỗi nói, câu nói của Kim Nhi chẳng khác nào quả tạ hung hăng đánh hắn thức tỉnh, bản thân hắn gần đây quá mức ỷ lại vào nàng, điều này đối với một kẻ muốn trở thành Bá chủ như hắn không tốt chút nào.
Lấy lại bình tĩnh, Lạc Nam mở ra Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn, quan sát kỹ lưỡng tình huống bên trong.
Hồi lâu sau, hắn nhíu chặt lông mày, bởi vì dù quan sát kỹ lưỡng như thế nào, thì mọi ngóc ngách bên trong căn phòng đều là lửa và lửa, hỏa diễm cuồn cuộn không có dấu hiệu dừng lại, cũng chẳng có một nơi nào có thể đặt chân dù là nhỏ nhất.
Cát thúc và hai nữ tử cũng nghiêm túc trầm tư, bọn họ không có ánh mắt rộng rãi như Lạc Nam, tuy nhiên vẫn nhận ra đây rõ ràng là tình huống khó nhằn.
“Có lẽ cũng nên dừng ở đây”
Cát thúc đột nhiên mĩm cười nói, hắn làm người hảo sảng, cầm được thì bỏ được, nhận ra bản thân đối mặt với tình huống trước mặt hoàn toàn không có cách, quyết đinh từ bỏ, dù sao thì lần này không những hoàn thành nhiệm vụ, mà còn đạt được một Hoàng cấp Trung Phẩm vũ kỹ Linh Quyền, đã rất không tệ rồi.
“Tiểu Nam, dù ngươi đã che giấu nhưng ta vẫn nhận ra ngươi không hề đơn giản, Cát thúc hy vọng ngươi có thể cùng các nàng vượt qua khảo nghiệm” Hắn hướng Lạc Nam cười nói, đưa tay vỗ vỗ bả vai Lạc Nam như động viên.
“Hai người các ngươi thân phận cũng không tầm thường, hy vọng thay ta đưa Tiểu Nam rời Sơn Mộc Lâm, về phần Hoàng cấp Linh Quyền Vũ kỹ, ta nghĩ các ngươi có lẽ chướng mắt nên không xấu mặt lấy ra, haha” Cát thúc lại tươi cười tiếp tục quay người nhìn hai nữ tử dặn dò.
“Vâng, Cát thúc ngươi đi thong thả”
Nhìn nam nhân có hàm râu quai nón hàm hậu, Lạc Nam cùng nhị nữ lễ phép nói, trong mắt hiện lên một tia kính trọng, nếu nói về thực lực, có lẽ Cát Thúc không sánh bằng ai trong số họ nếu chiến đấu, tuy nhiên cách làm người của hắn lại khiến ba người kính trọng vô cùng, xem như trưởng bối.
Nhất là Lạc Nam, Cát thúc khiến hắn nhớ lại cha nuôi kiếp trước.
Lời hứa ngàn vàng, tự do phóng khoáng.
Cát thúc trước khi đi vẫn không quên dặn dò hai nữ đưa Lạc Nam rời khỏi Sơn Mộc Lâm, hiển nhiên trong mắt hắn đã hứa thì sẽ làm, hai nữ có thể xem là thành viên tạm thời của Thanh Miêu đoàn, phân công hai nàng thay hắn làm việc cũng không sai nguyên tắc của hắn.
Nhìn bóng lưng Cát thúc dần khuất xa, Hồng Liên than thở nói: “Chỉ là một giới tán tu, lại có tấm lòng đáng quý, so với nhiều kẻ thân phận hiển hách, cao cao tại thượng tốt hơn gấp trăm lần.”
Lạc Nam gật đầu đồng cảm, tại gia tộc như Lạc gia người như Cát thúc hầu như không tồn tại.
…
“Được rồi, đệ cũng không cần giấu diếm, có kẻ ngốc mới tin tưởng một kẻ Luyện Khí lại có thể bên trong Sơn Mộc Lâm tiêu dao tự tại như đệ”
Hồng Liên liếc xéo Lạc Nam nói, hiển nhiên mặc dù không biết cụ thể thực lực của hắn, nhưng có thể khẳng định hắn không yếu kém như bề ngoài biểu hiện.
Tình Nhi cũng quay mặt tò mò nhìn Lạc Nam, phòng mang trợn má như nói ngươi dám lừa gạt cô nãi nãi.
Hiển nhiên ngoài hai thằng trẻ trâu thì nàng cũng là kẻ ngốc không nhận ra hắn giấu diếm thực lực.
Lạc Nam cười cười, điều chỉnh lại khí tức tỏa ra ở mức Trúc Cơ viên mãn, hắn cũng không có ý định bộc phát ra toàn bộ thực lực tương ứng Kim Đan kỳ của mình, dù sao thì hắn không tín nhiệm hai nữ 100% được trong thời gian quen biết ngắn ngũi.
“Trúc cơ viên mãn” Hai nữ hơi hoảng hốt, một thiếu niên nhìn qua 16 17 tuổi lại có tu vi như thế này, các nàng sao có thể không kinh ngạc.
“Được rồi, ta biết các nàng cũng có che giấu thực lực, bất quá hiện tại điều cần làm là nghĩ cách vượt qua ải này đi” Lạc Nam từ tốn nói.
Nhị nữ cũng bình tĩnh lại, tiếp tục thăm dò phòng lửa.
…
“Dùng linh lực bảo hộ thân thể tiến vào được không?” Tình Nhi lên tiếng nói, đưa ra ý kiến.
“Biển lửa nhiệt độ khủng bố vô cùng, linh lực chúng ta chưa chắc bảo vệ được, hơn nữa bên trong rộng lớn vô cùng, linh lực sớm muộn cũng cạn kiệt, đến lúc đó chết chắc”
Hồng Liên lắc đầu, biện pháp như vậy nàng đã sớm nghĩ ra, bản thân chủ tu Hỏa hệ linh lực như nàng cũng không dám dại dột tiếng vào, vì dựa vào nhiệt độ tỏa ra thì lửa bên trong mạnh hơn nàng nhiều lắm.
Luôn trầm mặc Lạc Nam đột nhiên nghiêm túc nói: “Hai nàng có thể tin tưởng ta không?”
“Ngươi có cách?” Hai nữ lập tức quay sang nhìn hắn.
“Không dám chắc 100%, bất quá đã lỡ đến đây rồi ta không muốn về tay không”
Lạc Nam bình tĩnh nói, hắn xem trọng một đường kết bạn nên đồng ý chia sẽ với hai nàng, bọn hắn không nhau thời gian không dài, hắn đương nhiên sẽ không ngây thơ rằng các nàng sẽ tín nhiệm hắn vô điều kiện.
“Có thể thử một lần” Hai nữ liếc nhau, đồng thanh nói.
Bất quá một lúc sau sắc mặt hai nàng cứng lại, mắt đẹp trợn tròn, hai đôi môi mê người hé lớn, bởi vì Lạc Nam đã một thân một mình dứt khoát tiến vào biển lửa.
Rất nhanh, bóng lưng hắn đã bị vô tận hỏa diễm bao phủ, không còn một tia âm thanh.
Mà hai nữ nhận ra, Lạc Nam là hoàn toàn tự nhiên tiến vào như tản bộ, thậm chí không dùng bất cứ lực lượng gì bảo vệ cơ thể.
Hắn điên rồi sao ?.
Bốn mắt nhìn nhau, chợt hai nàng cắn chặt răng ngọc, nhắm mắt nhảy mạnh vào.
…
Bên trong căn phòng, Lạc Nam mĩm cười đắc ý: “Thì ra là thế, quả nhiên đúng như ta suy đoán haha”
Lạc Nam lúc đầu khi quan sát căn phòng hồi lâu, hắn đã phát hiện điều đáng chú ý, chủ nhân động phủ này muốn khảo nghiệm người tiến vào, không có lý do nào mà hắn lại thiết lập một biển lửa không có kẻ hở như vậy, đó rõ ràng là đoạn tuyệt đường đi của người khác chứ chẳng phải khảo nghiệm, vì vậy khả năng cao nhất đó là biển lửa này không hề tồn tại, có can đảm xác minh điều đó là thật hay không phải dựa vào ngươi rồi.
Hai thân ảnh nữ tử cũng xuất hiện bên cạnh hắn, một mặt thán phục.
“Tất cả chỉ là ảo trận, cửa ải này là dùng để thử thách lòng can đảm cùng quyết đoán” Hồng Liên tán thán nói.
Tình Nhi cũng đồng cảm gật đầu, ngây thơ như nàng lúc này cũng nhận ra vô tận biển lửa và hơi nóng kinh khủng nơi cửa phòng phát ra hoàn toàn là một loại ảo trận cao thâm nhằm đánh lạc hướng người khác.
“Đệ thật can đảm, dù người khác đoán được như đệ nhưng sợ rằng không có can đảm tiến vào, thậm chí ngay cả linh lực hộ thân cũng không thèm dùng” Hồng Liên tò mò nhìn Lạc Nam thán phục.
“Hai nàng cũng can đảm không phải sao? Ta điên, các nàng cũng dám điên cùng ta cơ mà”
Lạc Nam mĩm cười, sau khi thành công tiến vào, Kim Nhi đã cho biết bên trong căn phòng này chứa một loại trận pháp khác, nếu sử dụng linh lực hộ thân sẽ kích nổ khiến người vào trong trọng thương, cũng may Lạc Nam và hai nàng đều đủ can đảm, không ai dùng linh lực.
“Chủ nhân động phủ này rốt cuộc là ai? Ma Niệm Đan và các loại trận pháp không hề đơn giản, chẳng lẽ là một gã Đan Trận song tu hay sao?” Tình Nhi nêu lên thắc mắc.
“Muội đi mà hỏi hắn” Lạc Nam gương mặt nghiêm túc, cánh tay dơ lên chỉ về một phía.
Hai nữ lúc này hướng theo tay hắn nhìn qua, chợt hai nàng hít sâu một hơi, hai bộ ngực một to một vừa cấp tốc phập phồng.
Tại trung ương căn phòng, có khảm nạm vô số trân quý ngọc thạch hình thành một vòng tròn lớn, một tòa Bảo tọa an định sừng sừng ở trung tâm, như long ỷ của đế vương.
Mà bên trên bảo tọa, một khung hài cốt cổ xưa uy nghiêm an vị, hắn đầu đội Tử Kim Quan, thân khoát Hoàng Bào, dù đã chết đi nhưng phong thái không khác gì Đế vương bệ nghễ chúng sinh.
Điều đáng nói là, nơi hai cánh tay của hắn đang đặt lên vị trí hai bên đùi.
Bàn tay phải đeo một Hắc sắc chiếc nhẫn có hình đầu lâu, lại cầm nấm một thanh quyền trượng chống xuống mặt đất, đỉnh đầu quyền trượng lập lòe Lôi Đình chi lực phát ra âm thanh xì xèo.
Bên trên bàn tay trái, một ngọn lửa nhỏ Tử Sắc có hình dạng như một quả tim đang nhảy nhót bập bùng lên xuống lơ lửng trên bàn tay đang xòe ra của hắn.
Mặc dù không cảm nhận được nguy hiểm từ ngọn lửa phát ra…
Nhưng
Lạc Nam và nhị nữ lúc này ánh mắt đều đang co lại nhìn chằm chằm ngọn lửa nhỏ có màu tím trông như trái tim đó, gương mặt ngưng trọng vô cùng
Bởi vì…
Bọn hắn chứng kiến không gian xung quanh ngọn lửa nhỏ luôn ở trạng thái vặn vẹo, run rẩy…
Sức nóng khủng bố làm xao động cả không gian…
Mà lúc này, âm thanh chứa một tia kích động của Kim Nhi cũng truyền vào tai Lạc Nam:
“Dị Hỏa – Tử Tâm Phần Không Viêm”