• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 47: Nhị nữ đấu khẩu

“Khiêu chiến tam thánh nữ?”

Vô số người một mặt nghi ngờ khó hiểu, nếu xét về tuổi tác mà nói, Diễm Hồng Liên lớn hơn Yên Nhược Tuyết vài tuổi, tu vi đã sắp đột phá Nguyên Anh Hậu Kỳ, trong khi đó Yên Nhược Tuyết chỉ mới Nguyên Anh Sơ Kỳ mà thôi.

Trong ba vị thánh nữ, duy chỉ Tô Mị là có thực lực đối kháng cùng nàng, tại sao lại không khiêu chiến Tô Mị đâu?

Yên Nhược Tuyết mày liễu hơi cau, trong lòng tràn ngập khó hiểu, bất quá đối phương đã chọn mình, nàng không thể từ chối.

Giày nhỏ dậm đất nhẹ nhàng, thân hình đã uyển chuyển rơi vào sàn đấu.

“Tông chủ!?” Yên Nhược Lan hơi lo lắng nhìn Tô Nhan, hiển nhiên sợ đệ tử mình ăn thiệt thòi.

“Cứ xem tiếp đi!” Tô Nhan nhẹ nhàng đáp lại, không mang theo một tia cảm xúc.

Diễm Hồng Liên đánh giá Yên Nhược Tuyết, lại nhìn quanh toàn trường hé mở môi đỏ nói:

“Yên tâm! ta cũng không khi dễ các ngươi thánh nữ, tu vi áp chế xuống Nguyên Anh Sơ Kỳ bằng nàng”

Diễm Hồng Liên lời nói làm không ít người thở ra một hơi, hiển nhiên nàng cũng biết phân biệt lý lẽ…

“Diễm tiểu thư, mời!” Yên Nhược Tuyết cũng không khách sáo, mặc dù nàng tự tin có thể đánh vượt cấp, bất quá phải xem đối tượng là ai, đối với tiểu thư Diễm gia, bất kể là công pháp hay vũ kỹ đều nổi trội hơn nàng, trong lòng không dám có một tia khinh thường.

Diễm Hồng Liên lại không ra tay vội, ngắm nhìn gương mặt thanh cao của Yên Nhược Tuyết, bất ngờ truyền âm không đầu không đuôi:

“Thời cơ hiện tại không thích hợp!”

“Sao?” Yên Nhược Tuyết cau mày, hiển nhiên chưa hiểu nàng nói gì.

“Ta là nói Lạc Vũ, hiện tại không thích hợp động thủ với hắn!” Diễm Hồng Liên từ tốn truyền âm.

“Cô nói gì?” Yên Nhược Tuyết chấn động, trong mắt đẹp xuất hiện một tia bối rối.

“Ta biết cô muốn thay hắn đòi công đạo, nhưng hiện tại không phải lúc động thủ với Lạc Vũ”

Diễm Hồng Liên lời nói khiến Yên Nhược Tuyết toàn thân run rẩy, trong lúc nhất thời nói không ra lời.

“Ta đã luôn chú ý đến cô, mặc dù vẻ ngoài luôn bình thản ung dung, nhưng thỉnh thoảng khi nhìn về Lạc Vũ lại thoáng hiện một tia cừu hận trong ánh mắt” Diễm Hồng Liên tiếp tục từ tốn truyền âm:

“Ta cũng rất muốn thay hắn trả thù, nhưng hiện tại không phải lúc, chỉ làm mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát của chúng ta mà thôi”

Yên Nhược Tuyết hít sâu một hơi đè nén từng cơn sóng lớn mênh mông trong lòng, quả thật khi chứng kiến Lạc Vũ, nàng đã cố che giấu hận ý thôn thiên của mình.

Trong lòng ấp ủ ý định mở miệng khiêu chiến kẻ này với điều kiện nàng cũng phải áp chế thực lực, tin tưởng với thân phận đệ nhất thiên tài Lạc gia, Lạc Vũ sẽ không từ chối và nàng sẽ có cơ hội trả thù cho hắn.

Bất quá…

“Cô rốt cuộc là ai? Cùng hắn có quan hệ gì?” Yên Nhược Tuyết mặc dù truyền âm nhưng vẫn mang theo một tia run rẩy, mặc dù trong lòng đã loáng thoáng đoán được đôi chút…

“Khanh khách, nếu nói đúng ra ta phải gọi cô một tiếng tỷ tỷ nha” Diễm Hồng Liên che miệng cười, trong âm điệu mang theo một tia ghen tuông.

“Đáng ghét, mới có bao lâu? tên này lại câu dẫn một cái Bát cấp gia tộc Công Chúa” Yên Nhược Tuyết vừa yêu vừa hận thở phì phì nói, nghĩ đến nam nhân kia hai má nàng lại ửng hồng.

“Ta khuyên cô nên tập làm quen đi, tên đó không phải kẻ quân tử gì, chỉ sợ đến lúc đó ghen tuông cũng đủ khiến chúng ta mệt mỏi” Diễm Hồng Liên thờ dài, mang theo một tia đồng cảm.

“Hừ, ngoài cô ra hắn còn có ai?” Yên Nhược Tuyết giọng điệu đã trở nên hơi lành lạnh.

“Khanh khách, Đây là bí mật giữa chúng tôi, sao phải nói cho cô?”

Diễm Hồng Liên giả vờ cười trêu, trong lòng lại hơi chột dạ, hai tỷ muội các nàng cùng yêu một người, việc này hơi khó nói, nhất là đối với tình địch.

“Các nàng là đang làm gì a?”

“Sao còn chưa đánh??”

Vô số người một mặt mộng bức xem hai vị mỹ nữ đang nhìn nhau trên đài, hai nàng truyền âm nên bọn hắn không hiểu gì.

Mà lúc này, bên trên phượng tọa, Bách Hoa Tiên Tử Tô Nhan vốn luôn bình thản lại xuất hiện một tia hứng thú trong đôi mắt, nàng từng tu luyện một môn bí kỹ, có thể nghe lén truyền âm thuật của người khác, việc này ngoại trừ nàng ra không ai biết được.

Cuộc đối thoại của hai vị nữ tử toàn bộ lọt vào đôi tai tinh xảo của nàng, khiến đường đường Bách Hoa Tiên Tử cũng hơi tò mò về người được gọi là “hắn” kia, không biết nhân vật nào lại khiến hai vị nữ tử xuất sắc như vậy tranh dành tình nhân mà đấu khẩu.

Nhàn nhạt liếc nhìn Lạc Vũ, Tô Nhan hơi trầm tư suy nghĩ…

Bên dưới sàn đấu, không khí rốt cuộc hơi ngưng động, hai nữ đã hết lời để nói với đối phương, tạm gạt “hắn” sang một bên, tràn ngập chiến ý nhìn nhau.

“Chúng ta cũng nên có một trận chiến, để ta xem nữ nhân đầu tiên của hắn có bản lĩnh gì?” Hồng Liên đôi môi đỏ mọng khiêu khích nói.

“Mỏi mắt chờ mong, Diễm gia đại tiểu thư” Nhược Tuyết không kém cạnh…

“Chiến đi!” Hai nữ đồng thanh hét…

Diễm Hồng Liên hỏa diễm cấp tốc ngưng tụ nơi bàn tay, viêm hỏa hừng hực khiến không khí cấp tốc nóng lên…

“Viêm Hỏa Chưởng”

Chưởng ấn hỏa diễm phô thiên cái địa đánh tới, không có một tí nhân nhượng, đương nhiên tu vi đã áp chế xuống Nguyên Anh Trung Kỳ…

“Vạn Thổ Hộ Hoa”

Yên Nhược Tuyết bình tĩnh kết ấn, hai ngón tay tinh xảo điêu luyện bay múa, vô số thổ hệ nguyên tố che chở quanh thân như che chở một đóa hoa tươi thắm…

Xèo xèo

Hỏa viêm tiếp xúc thổ thuẫn, âm thanh xèo xèo vang lên, đẳng cấp của viêm hỏa cao hơn, thổ linh lực bị nó thiêu ruội, bất quá uy lực cũng giảm nhiều…

“Hừ” nghĩ đến nữ nhân này cùng hắn có quan hệ, Yên Nhược Tuyết trong lòng bực bội, cấp tốc điều động thổ hệ linh lực, cùng viêm hỏa của đối phương dây dưa.

“Xem ra uy lực còn chưa đủ” Hồng Liên thấy cảnh này, miệng hơi nhếch lên, Viêm Hỏa ngưng tụ thành một thanh roi dài trên tay nàng, hướng về Yên Nhược Tuyết quất tới.

“Nằm mơ” Yên Nhược Tuyết gương mặt ngưng trọng, hai chân biến ảo, thi triển thân pháp, thoáng cái đã né tránh hàng loạt đòn roi.

Liên tiếp các loại chiêu thức được thi triển, thân thể hai nữ bay lượn trên không, lại rơi xuống đất triền đấu, mỗi người đều ẩn giấu thực lực của mình…

Yên Nhược Tuyết vẫn chưa dùng đến loại linh căn thứ hai, Huyền Thủy…

Mà Diễm Hồng Liên còn thứ khủng bố hơn, Dị Hỏa Tử Tâm Phần Không Viêm …

Hai nữ mặc dù có tâm tranh đấu, bất quá cũng không phải loại ngực to vô não, biết hiện tại có rất nhiều người ngoài, cùng với kẻ thù của hắn vẫn còn ngồi đó, không thể cho đối phương nắm bắt thủ đoạn của mình…

Cả hai ăn ý không bộc phát toàn thể thực lực…

Các nàng có thể tranh đấu, có thể như đóa hoa kiều diễm nở rộ, nhưng phải là ở trước mặt người kia,…

“Thật nhàm chán” Diễm Điệp Tình hé miệng nhỏ ngáp nói, hiển nhiên tinh quái như nàng nhận ra hai nữ nhân này rõ ràng diễn cho mình cũng như người khác xem, chưa hề muốn thực sự đã thương đối phương…

“Nhất định là sợ hắn giận” Nàng bĩu đôi môi xinh xắn suy đoán…

Mà không ít người có ánh mắt sắc bén cũng nhận ra điều này, cả đám tiếc nuối thở dài, vốn dĩ tưởng đây là cơ hội tốt để thăm dò hai nàng, trong lòng lại thầm đánh giá nhị nữ cao hơn một bậc…

Có thiên phú cao không đáng sợ, đáng sợ là vừa có thiên phú vừa có đầu óc, loại thiên tài này mới đáng được quan tâm…

Cuối cùng, cả hai nữ lấy kết quả hòa nhau kết thúc trận chiến, Yên Nhược Tuyết nhìn chằm chằm Diễm Hồng Liên thật sâu, đột ngột nhoẻn miệng cười, như trăm hoa đua nở khiến hàng loạt thiếu niên say mê…

“Mặc dù có thêm tình địch cảm giác không dễ chịu, tuy nhiên biết được hắn vẫn luôn bình an ta đã cảm thấy đủ, đa tạ cô!”

Nàng dịu dàng nói, ánh mắt xuất hiện một tia cảm kích, mặc dù lần đó chia tay Lạc Nam luôn miệng nói sẽ không sao, bất quá hắn sử dụng Na di truyền tống, không ai biết trước sẽ xuất hiện ở nơi nào, Yên Nhược Tuyết luôn mang theo cảm giác lo lắng trong lòng.

“Khanh khách, tên kia nếu biết được chúng ta chạm mặt, không biết sẽ lo lắng thành dạng gì” Diễm Hồng Liên che miệng cười nói, hiển nhiên tưởng tượng đến biểu hiện lúng túng của Lạc Nam.

Yên Nhược Tuyết cũng khẽ mĩm cười, đè nén nỗi nhớ mong vô hạn trong lòng ngực, quay người rời khỏi sàn đấu, dẹp bỏ ý định trả thù Lạc Vũ, được Hồng Liên nhắc nhở khiến nàng nhận ra mình còn quá nông nổi, bồng bột…

Hài lòng gật đầu, Diễm Hồng Liên cũng uyển chuyển trở lại vị trí…

Bên trong Linh giới Châu

Lạc Nam lúc này hoàn toàn không biết hậu cung nhà mình xém thì bốc cháy, mặc vào quần áo, nhìn ngắm Cơ Băng an tĩnh nằm đó, dùng chăn che đậy thân thể hoàn mỹ của nàng.

Hắn quay sang Bạch Tố Mai cười hỏi:

“Chúng ta ra ngoài chứ?”

Bạch Tố Mai lúc lắc đầu nhỏ, nhu tình nhìn hắn dịu dàng đáp: “Thời gian tới thiếp muốn bế quan tu luyện Đồng Tâm Kiếm Pháp”

“Được rồi, vậy ta rời khỏi, khi nào nhàm chán cứ thông qua khế ước truyền âm cho ta” Lạc Nam gật đầu, ôn nhu hôn lên trán nàng một cái, lúc này thân hình thoáng lên, biến mất.

Nhìn thân ảnh Lạc Nam rời khỏi, Bạch Tố Mai siếc chặt nấm tay nhỏ, quyết tâm phải trở nên mạnh hơn thật nhiều, nàng vĩnh viễn không quên bọn hắn bị Huyết Thường và Phàm Không chèn ép trong Đấu giá Hội, chỉ vì thực lực đối phương cao hơn mà chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.

“Thiếp xin thề, kẻ nào dám động đến chủ nhân của thiếp, kết cục của hắn sẽ rất thảm” Bạch Tố Mai nghiến chặt răng ngọc, cầm lên Tinh Ngân Song Kiếm cùng Đồng Tâm Kiếm Pháp, tiến hành bế quan…

Lạc Nam vô thức bước đến đình viện giữa hồ đó, hai chân hơi chần chờ không tiến…

“Đã đến còn không mau vào?”

Âm thanh êm tai như dòng suối nhàn nhạt truyền đến.

Lạc Nam nghe được, như làm ra quyết tâm, dứt khoát bước vào…

Tần Mộng Ảnh ngắm nhìn mặt hồ, tấm lưng tuyệt mỹ chứa sức hút vô hạn lại xuất hiện trước mặt hắn…

Lạc Nam vừa ngồi xuống, lời nói mang theo một tia không bỏ của nàng cất lên:

“Đến từ biệt sao?”

“Ta” Lạc Nam ngập ngừng, trước đây chỉ xem nàng là bằng hữu, hắn đương nhiên không gặp trở ngại khi chia tay, nhưng hiện tại quan hệ của bọn hắn đã tiến một tầng, nhất thời cảm thấy khó nói.

Tiến lên một bước, ôm thân thể mềm mại của nàng vào lòng, hít sâu một hơi mùi tóc thơm ngát của nàng…

Tần Mộng Ảnh thân thể hơi run, mặc kệ động tác của hắn, lắc đầu cười nói: “Ngươi không từ biệt với ta, thì ta cũng sẽ từ biệt với ngươi”

“Ý nàng là?” Lạc Nam nghi hoặc

“Ta cũng muốn rời đi Linh Vũ Thành, dù sao nơi đây không phải chỗ của ta, có thể quen biết ngươi, ta đã cảm thấy đủ” Nàng thủ thỉ nói nhỏ…

“Ngươi có dự định gì?” Tần Mộng Ảnh quan tâm hỏi.

“Ta sẽ tiến về trung tâm đại lục, vừa di chuyển vừa rèn luyện, chờ đến ngày Thánh Linh Học Phủ chiêu sinh” Lạc Nam đã sớm tính toán nói.

“Cũng không tệ, nếu không sử dụng truyền tống trận ở các thành trì, thời gian một năm vừa vặn di chuyển đến vùng trung tâm đại lục”

Tần Mộng Ảnh khen ngợi, khoảng cách giữa Linh Vũ Thành đến trung tâm đại lục xa vô cùng, lại có đủ loại địa hình thế lực hỗn tạp, là quá trình rèn luyện tốt cho hắn.

Hai người lâm vào trầm mặc, lặng lẽ ôm nhau, hưởng thụ giây phút hiếm có…

“Nàng vẫn chưa mặc Như Mộng Tâm Y ta tặng nàng” Hồi lâu sau, Lạc Nam lên tiếng…

“Đợi lần sau gặp lại, ta sẽ mặc cho ngươi xem” Tần Mộng Ảnh thủ thỉ hứa hẹn…

“Khi nào đâu này? Ta phải đi đâu để tìm nàng?” Lạc Nam hơi siết đôi tay, cảm nhận ấm áp do thân thể mê người mang lại…

“Bí mật, tương lai ngươi sẽ biết, sẽ rất nhanh thôi…” Nàng tinh nghịch cười.

“Ta tin tưởng nàng!” Lạc Nam cũng cười, một Luyện Hư Kỳ như nàng đã nói thế, hắn còn cầu gì nữa.

“Lần sau sẽ cho ngươi một bất ngờ!” Nàng quay người, đôi tay tinh xảo trắng mịn vuốt ve gương mặt hắn, không biết tại sao lần này nàng phát hiện hắn có vẻ anh tuấn hơn, uy vũ hơn…

Là Long Khí mang lại chỗ tốt…

Ngắm nhìn gương mặt không mấy đẹp đẽ kia, trong mắt Lạc Nam hiện lên một tia nhu tình, cúi đầu tìm đến môi nàng…

“Ư, hừm”

Tần Mộng Ảnh rên nhẹ, phối hợp cái lưỡi của hắn…

Cả hai rốt cuộc tách ra, nhìn sợi tơ trong suốt lấp lánh nối liền hai khuôn miệng, hạnh phúc mĩm cười…

“Cầm lấy” Tần Mộng Ảnh ném cho hắn một khối đá.

Nhìn Lạc Nam khó hiểu, nàng cười mĩm giải thích: “Bên trong có phong ấn một kích toàn lực của ta, đủ sức trọng thương Luyện Hư trung kỳ nếu thành công đánh lén”

Lạc Nam cũng không khách khí cùng nàng, lập tức thu hồi, vật bảo mệnh như thế ngu gì không cần.

“Được rồi, ngươi đi đi” Tần Mộng Ảnh như lần trước vẫy tay trục khách.

Lạc Nam sao có thể nghe lời?

Một lần nữa khóa chặt đôi môi nàng, lần này bạo dạng dùng tay xoa nắn bộ ngực sửa vểnh cao…

Tần Mộng Ảnh thân hình mềm nhũn, chỉ cảm thấy giữa hai chân thon dài, huyệt động thần bí của mình hơi rỉ nước…

“Hừ” Tần Mộng Ảnh dù gì cũng là Luyện Hư cường giả, tâm trí kiên định vô cùng, gắt giọng nói:

“Không phải hùng hồ nói đợi thực lực vượt qua ta sao? Hiện tại lại chiếm tiện nghi”

Lạc Nam xấu hổ thu tay lại, nhìn nàng nghiêm túc hứa hẹn: “Ta nói được làm được, khi đó sẽ bắt nàng về làm cô vợ nhỏ cho ta”

“Mau rời đi, ta cũng bắt đầu thu xếp” Nàng lại lên tiếng trục khách…

Lần này Lạc Nam không chần chờ nữa, hắn còn quá nhiều chuyện phải làm, tại Linh Vũ thành mặc dù an nhàn, nhưng với một kẻ khác khao trở thành Bá Chủ đại lục, điều đó hoàn toàn không thích hợp…

Nhìn bóng lưng thiếu niên rời đi, Tần Mộng Ảnh đột nhiên dâng lên nỗi niềm khát khao tương lai đến gần…

Lạc Nam đến tìm Trần Giang, tiểu tử này vẫn luôn cùng đám tu sĩ ồn ào tại đại sảnh lăn lộn…

“Công tử, tìm tiểu nhân sao?” Trần Giang bỏ xuống chén rượu, lanh lợi hỏi

“Ta cũng sắp rời đi thành trì này, ngươi có dự tính gì không?” Lạc Nam vỗ vỗ vai tên này thăm hỏi.

“Hix, tiểu nhân cò cha mẹ già tại Linh Vũ Thành, nếu không dù chết cũng phải theo công tử lăn lộn” Trần Giang khóc sướt mướt tiếc nuối nói.

“Cầm lấy đi, chăm lo phụ mẫu cho tốt, ngươi khôn khéo nên ta cũng không mấy lo lắng” Lạc Nam nhét vào tay hắn một túi linh thạch, lại khôn muốn tiếp tục sướt mướt ly biệt, quay người rời khỏi khách sạn…

Trần Giang cung kính đưa tiễn,…

“Tiểu Nam công tử”

Âm thanh làm Lạc Nam dừng bước, nhìn thấy ba thân ảnh vừa lúc đi tới.

Rõ ràng là Lý gia biểu huynh muội, cùng một thiếu niên phong độ nhẹ nhàng, có mái tóc màu lục cùng nhau tiếp cận.

“Không biết công tử muốn đi đâu, nếu tiện đường chúng ta có thể đồng hành hay không?” Lý Lân trước hết mở lời

“Lần trước chưa kịp thăm hỏi, là tại hạ thất lễ, không biết các vị là?” Lạc Nam trong lòng mang một tia cảnh giác, nam tử tóc lục tuổi tác còn trẻ, tu vi lại là Nguyên Anh kỳ.

“Hai huynh muội chúng ta là người Lý gia cách Linh Vũ Thành không xa, vị này là Sư huynh đồng môn của biểu muội” Lý Lân nhanh nhẹn nói.

Mà Lý Trúc Loan vẫn y như lần đầu, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lạc Nam, thấy hắn nhìn lại vội vàn quay người đi, hai má sau làn khăn mỏng đỏ ửng, không biết tại sao lần này Tiểu Lạc công tử càng thêm anh tuấn, có khí chất nào đó thu hút nàng…

Nam tử mái tóc màu lục ôn tồn lễ độ chắp tay:

“Chào Tiểu Nam huynh, tại hạ Mộc Hào!”


Chương 48: Muốn chết như thế nào?

Nhìn Mộc Hào chào hỏi, Lạc Nam gật đầu chắp tay xem như đáp lại, vốn dĩ có thể cùng hai huynh muội nhà họ Lý hàn huyên, bất quá có Mộc Hào này xuất hiện gây nên một tia cảnh giác của hắn.

Đối phương nhìn qua tuổi vừa hơn 20, lại có Nguyên Anh Kỳ tu vi, thân phận không thể tầm thường được.

“Công tử hình như không phải người Linh Vũ Thành, đấu giá hội cũng kết thúc, không biết có dự tính gì không?” Mộc Hào ôn hòa nói.

Lời nói của hắn lịch sự nhã nhặn như gió xuân, khiến người khác khó thể cự tuyệt.

Lạc Nam âm thầm nhíu mày, thầm nói ta và ngươi rất thân sao, hắn vừa định mở miệng cáo từ thì âm thanh máy móc bên tai vang lên:

“Keng, phát động chi nhánh nhiệm vụ [Giải cứu cố nhân], thành công thưởng một lần trứng trân thú trịêu hoán, thất bại khấu trừ 30.000 điểm danh vọng”

“Cố nhân?” Lạc Nam âm thầm nghi hoặc, mở ra nhiệm vụ chú thích.

Nhiệm vụ chú thích: “Cát đại thúc đang trong tay Mộc Hào, dự định dùng để đối phó công tử!”

Lạc Nam trong lòng đại biến…

Cơn phẫn nộ điên cuồng dâng lên, Cát đại thúc là một trong số ít những người hắn tôn trọng, đối phương làm người trượng nghĩa đôn hậu, không nghĩ tới mình làm liên lụy đến người ta.

Đè nén ý muốn giết người lúc này…

Lạc Nam ngoài mặt bình thản cười đáp: “Tại hạ quả thật định rời đi, nếu tiện đường có thể cùng nhau đồng hành”

“Tốt quá!” Lý Trúc Loan đột ngột thốt lên, nhận ra mình lỡ lời, nàng lấy tay che miệng, gương mặt nhỏ nhắn nóng rực.

Mộc Hào trong mắt lóe lên một tia bất ngờ, không nghĩ tới đối phương lại dễ nói chuyện như vậy.

“Chúng ta vừa vặn quay về gia tộc, có Tiểu Nam công tử đồng hạnh là vinh hạnh haha” Lý Lân hai mắt đảo quanh nói.

“Tại hạ cũng định ghé Lý gia bái phỏng một chuyến, dù sao đó cũng là nhà sư muội” Mộc Hào khéo léo hùa theo.

Lạc Nam mĩm cười gật đầu, trong lòng âm thầm hừ lạnh: “Để xem các ngươi định giở trò gì!”

Có Tần Mộng Ảnh một kích toàn lực làm bùa hộ mệnh, hắn chả ngần ngại gì, chưa kể còn Tiểu Na Di Phù có thể thoát thân, việc cấp bách lúc này là cứu vớt Cát đại thúc.

Thế là Lạc Nam cùng nhóm người Mộc Hào trở thành bạn đồng hành…

Quay người nhìn Quân Lâm Khách Sạn lần cuối, như có gắng tìm bóng lưng mê người kia, Lạc Nam quyết tâm rời đi..

Tòa này thành trì chỉ có hai cửa ra, một cửa đối diện Sơn Mộc Lâm, cửa còn lại là nơi đối ngoại, dùng để đón tiếp tu sĩ từ nơi khác đến.

Ba người rất nhanh rời khỏi Linh Vũ Thành…

“Không biết Tiểu Nam công tử là người nơi nào?” Vừa bước đi, Mộc Hào “ân cần” thăm hỏi.

Lý Trúc Loan thoáng liếc mắt nhìn…

“Tại hạ một tán tu mà thôi, quanh năm du tẩu, xem bốn bể là nhà, haha” Lạc Nam tự nhiên cười nói.

“Tại hạ rất ngưỡng mộ cuộc sống tiêu diêu tự tại như công tử a” Mộc Hào ánh mắt lấp lóe, nhìn cảnh vật xung quanh ngày một hoang vắn, hắn âm thầm tìm cơ hội động thủ.

“Không biết nơi đây còn cách Lý gia xa không?” Lạc Nam như ngẫu nhiên hỏi thăm.

“Không xa, còn khoảng 300 dặm nữa nha” Lý Trúc Loan âm thanh êm tai trong trẻo nói.

Bọn hắn đang đứng tại một chân núi, với Nguyên Anh tu sĩ chỉ cần bay vòng qua, bất quá trong cả nhóm chỉ có Mộc Hào là Nguyên Anh cảnh tu sĩ.

Chợt

Dị biến nảy sinh

Lạc Nam cấp tốc thi triển Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ, chân mang Địa Chiến Ngoa lóe sáng lấp lóe, sau lưng Thổ Hùng đã vừa lúc ngưng tụ, bành trướng đến cực hạn gầm rú…

Đột ngột tóm lại một mặt còn ngơ ngác Lý Trúc Loan…

Thổ Hùng đã lớn hơn hai lần so với trước đây, do Thổ Linh lực của Lạc Nam sớm được thăng cấp.

Hai tay nó khóa chặt thân thể nhỏ nhắn mềm mại của Lý Trúc Loan…

Với ti vi còn thấp của nàng, ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có…

Gương mặt sau lớp khăn che lập tức tái nhợt, đôi mắt đẹp ngơ ngác, hiển nhiên không hiểu vì sao bị người trong lòng động thủ…

“Tiểu Nam công tử, ngươi làm gì?” Mộc Hào đột ngột hét lớn, gương mặt thoáng hiện một tia bất an.

“Công tử, có gì từ từ nói a” Lý Lân sắc mặt khó coi..

“Haha, ta nhổ vào, còn tiếp tục diễn kịch” Lạc Nam gằn từng chữ nói:

“Các ngươi giấu Cát đại thúc ở đâu, giao hắn ra, không ta giết chết nàng”

Lý Trúc Loan nghe hắn nói vậy, nhìn Mộc Hào gương mặt bối rối, sắc mặt xinh đẹp trắng bệch.

“Hiểu lầm, Tiểu Nam công tử hiểu lầm, mau thả sư muội, chúng ta từ từ nói chuyện” Mộc Hào từ tốn nói.

“Lão tử khinh thường nhất loại ngụy quân tử như ngươi, mau thả người không ta giết nàng” Lạc Nam động ý niệm, Thổ Hùng đặt tay lên đỉnh đầu Lý Trúc Loan.

“Không, làm ơn, là Mộc thiếu chủ toàn bộ chủ trì, sư muội ta hoàn toàn không hiết gì cả, công tử đừng phạm sai lầm” Lý Lân sắc mặt đau khổ cầu xin nói.

“Biểu ca, ngươi biết chuỵên này?” Lý Trúc Loan sắc mặt càng thêm trắng bệch, giọng điệu run rẩy cất tiếng hỏi.

“Xin lỗi biểu muội, Mộc thiếu chủ hứa cho ta một vị trí hạch tâm đệ tử Thiên Mộc Tông”

Lý Lân sắc mặt xanh mét, trước đó vài ngày Mộc Hào tìm hắn thương lượng tính kế Lạc Nam, giữa một vị trí đệ tử hạch tâm Thất cấp môn phái ngay trước mặt và một loại mơ mộng bám đùi thiên tài, hắn đã chọn cái trước.

Vốn dĩ định phối hợp Mộc Hào đánh lén Lạc Nam, lại dùng nam tử họ Cát kia làm con tin, sẽ dễ dàng thành công, không ngờ lại liên lụy đến biểu muội.

Lạc Nam sắc mặt hơi đổi, bất quá vẫn chưa tin cậy, gằn từng chữ nói: “Cho ta gặp Cát đại thúc!”

Bốp bốp bốp

Mộc Hào đột nhiên vỗ vỗ tay, thu lại gương mặt hoảng hốt, ung dung nhếch miệng cười nói:

“Mưu kế của ta có thể nói phi thường hoàn mỹ, không biết tại sao công tử nhận biết đây? Thậm chí bắt giữ người kia chúng ta cũng làm rất bí mật a”

Lý Trúc Loan rốt cuộc tuyệt vọng, biểu ca và đồng môn của mình hèn hạ tính kế người mình thầm mến, lại bắt giữ kẻ vô tội làm con tin…

Có chuỵên gì đau khổ hơn sao?

Nàng xấu hổ vô cùng, nhục nhã không dám nhìn mặt Lạc Nam,…

Nước mắt lăn dài trên má, Lý Trúc Loan khàn khàn nói:

“Mộc Hào, Thiên Mộc Tông là danh môn đại phái, sao có thể làm ra chuyện hèn hạ như vậy?”

“Muội không cần lo lắng, dù sao người biết chuyện sẽ sớm chết, mà muội cũng rất nhanh trở thành người đàn bà của ta, haha”

Mộc Hào tự tin cười lớn, sau khi giải quyết Lạc Nam hắn sẽ chiếm đoạt vị sư muội tuyệt sắc ngây thơ này.

“Hừ, ai cho ngươi lá gan?” Lạc Nam cười lạnh.

“Haha, ta biết ngươi thực lực cường đại, bất quá cô đơn thế chiếc vĩnh viễn không thể biết ưu điểm của người có thế lực, ra đi Tứ Trưởng Lão”

Mộc Hào cười lớn khiến Lạc Nam ánh mắt co rụt.

Theo tiếng nói Mộc Hào vừa dứt, một lão giả áo choàng đen từ trên cao rơi xuống, trong tay hắn còn nắm một cái hấp hối trung niên râu quai nón.

“Các đại thúc!” Lạc Nam sắc mặt khó coi, cơn giận dữ dâng trào dữ dội.

“Hừ, tiểu tử, ngươi đã không còn cơ hội, giao ra Lý nha đầu cũng nhẫn trữ vật, có thể tha ngươi một mạng”

Tứ trưởng lão Thiên Mộc Tông cười lạnh nói, hắn có nhiệm vụ bảo hộ Mộc Hào, tu vi Hóa Thần Sơ Kỳ bộc phát uy hiếp.

“Đúng đúng, công tử mau giao ra nhẫn trữ vật, chúng ta có thể niệm tình nghĩa bỏ qua cho ngươi” Lý Lân lên tiếng khuyên can.

Lạc Nam không nói gì, đột nhiên hướng Lý Trúc Loan truyền âm: “Xin lỗi đã hiểu lầm nàng..”

Lý Trúc Loan sắt mặt vốn trắng nhợt khôi phục một tia huyết sắc…

Thổ Hùng chấn ngay gáy ngọc, Lý Trúc Loan ngất xỉu.

Lạc Nam lập tức đem nàng thu hồi Linh Giới Châu.

“Hả? Có thể chứa người sống pháp bảo?” Ba người Mộc Hào ánh mắt lóe sáng, một tia tham lam xuất hiện trong tròng mắt.

“Giữ lấy hắn, ta giải quyết tiểu tử này” Tứ trưởng lão ném Cát đại thúc còn hôn mê cho Lý Lân nắm giữ.

Lạc Nam âm thầm dò xét tình huống xung quanh, lần này hắn thực sự động sát niệm, những kẻ này đã động đến điểm mấu chốt của hắn.

Bất quá trước hết cần cứu Cát Đại Thúc, về phần một kích toàn lực của Tần Mộng Ảnh, Lạc Nam tạm thời không dùng đến, Hóa Thần Sơ Kỳ chưa đủ tư cách.

Nhìn thấy Tứ trưởng lão dự định động thủ, Mộc Hào chợt nghiêm túc nói:

“Tứ trưởng lão thay ta áp trận, ta muốn thử một chút thực lực kẻ này, để xem có kinh người như lời đồn hay không”

Ngoài lòng dạ thâm độc ra thì Mộc Hào cũng khá hiếu chiến, nhìn hư ảnh Thổ Hùng ngạo nghễ khiến một tia chiến ý bên trong bị kích thích.

Tứ trưởng lão gật đầu, hài hước nhìn Lạc Nam, kẻ này trong mắt hắn đã như cá nằm trên thớt, không có gì phải lo ngại, chênh lệch giữa Hóa Thần và Kim Đan quá lớn.

“Cùng ta đấu? Ngươi xứng sao?” Lạc Nam nắm được cơ hội, khích tướng cười lạnh.

“Hừ, sắp chết còn mạnh miệng, Vạn Mộc Trói Buộc”

Mộc Hào hai tay kết ấn, Mộc hệ linh lực điều động, vô số dây leo cấp tốc sinh trưởng, bao vây quanh thân Lạc Nam, muốn đem hắn trói chặt.

“Gầm Rú”

Thổ Hùng gầm thét, thân hình nó quá lớn, bị dây leo quấn lấy khó chịu vô cùng.

Lạc Nam chân đạp Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ, có thêm Địa Chiến Ngoa gia trì, thân ảnh thoát ẩn thoát hiện bên trong rừng cây, vô số dây leo không đụng được hắn.

“Chỉ biết chạy trốn sao?” Mộc Hào lên tiếng cười haha.

Lạc Nam mặc kệ hắn, Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn âm thầm chuyển động.

Nhìn xuyên yếu điểm

Vạn Mộc Trói Buộc khe hở được Lạc Nam nhìn thấu trong mắt, hắn nhàn nhạt lên tiếng:

“Đất mẹ đưa tang – Lăng mộ cát”

Hai tay nắm chặt, Thổ Hùng tiêu tán trong thiên địa, Linh Thổ Đỉnh trong đan điền vù vù chuyển động.

Vô cùng vô tận thổ linh lực đột ngột xuất hiện, một tòa cự đại lăng mộ hình thành, bao trùm toàn bộ phạm vị Vạn Mộc Sâm Lâm…

“Chôn vùi cho ta”

Mặt đất hình thành một cái cự đại lỗ hổng, lăng mộ cuốn lấy toàn bộ dây leo chìm xuống, chỉ trong thoáng chốc đã hoàn toàn biến mất..

“Địa cấp vũ kỹ, người này đồ tốt thật nhiều” Tứ Trưởng lão toàn thân ngứa ngáy.

“Hừ, Mộc Hình Quyền” Mộc Hào hừ lạnh, nấm tay được Mộc linh lực gia trì như hai gốc đại thụ, hướng Lạc Nam đấm tới.

“Đom đốm muốn so ánh trăng?” Lạc Nam cười lạnh hét:

“Đại Hồng Cước”

Huyền Thủy Đỉnh rốt cuộc có đất dụng võ, vô cùng vô tận Thủy linh lực truyền vào hai chân.

Lạc Nam hướng nấm đấm của Mộc Hào đạp tới.

Hự

Nấm đấm như đại thụ đỗ gãy, Mộc Hào đau đớn nhăn mặt, chiến ý càng thêm bùng nổ, vẫn tiếp tục công đến.

“Ngu xuẩn” Lạc Nam thi triển cước pháp, có Địa Chiến Ngoa gia trì lực lượng, mỗi cước đá ra như từng cơn sóng lớn, biển cả thét gào, chấn động Mộc Hào liên tục lùi bước.

“Sao có thể, Mộc Hình Quyền của ta đường đường là Huyền Cấp thượng phẩm vũ kỹ” Mộc Hào nhìn hai nấm tay ngày một rã rời, lồng ngực dính đầy bụi đất do bị đối phương đạp trúng.

“Kẻ này rốt cuộc là yêu nghiệt gì?” Tứ trưởng lão sắc mặt ngày một ngưng trọng, Hóa Thần Kỳ như hắn nhìn ra nhiều thứ.

Lạc Nam như có thể nhìn thấu toàn bộ công kích của Mộc Hào từ trước, lại lợi dụng khe hở tấn công.

Công dụng của Nhìn Xuyên Yếu Điểm được thể hiện rõ rệch, nếu không phải Mộc Hào có mặc giáp bên trong, chỉ sợ đã sớm bị đá thành bùn nhảo.

Phụt

Mộc Hào rốt cuộc phun một ngụm máu tươi, bị từng cước đá trúng hắn như trực tiếp bị hồng thủy nhấn chìm, lục phủ ngũ tạng lẫn lộn.

Hắn như muốn phát điên, hai mắt đỏ ngầu lòi ra, thân là thiên tài bẩm sinh, lần đầu tiên trong đời bị đả kích như thế.

“Nhất định là do Vũ Kỹ và công pháp của hắn lợi hại hơn ta” Mộc Hào trấn an bản thân, sắc mặt vặn vẹo gầm lên:

“Chết đi cho ta, Thổ Lan chưởng”

Rốt cuộc vận dụng loại linh căn thứ hai, một con sói xám theo chưởng ấn phát ra, ngửa mặt lên trời gầm thét, tốc độ bàn thờ phóng tới Lạc Nam.

“Trò hề” Lạc Nam cười cợt, hư ảnh Thổ Hùng lại một lần nữa xuất hiện, nấm tay cự đại không ngần ngại đập tới.

Rắc

Sói xám tan vỡ, sắc mặt Mộc Hào càng thêm tái nhợt.

“Sao có thể như vậy? Ngươi còn có thể thi triển nó? Rõ ràng loại vũ kỹ như vậy hao tổn linh lực rất nhiều?”

Mộc Hào gào thét không cam lòng, toàn diện bị áp chế khiến hắn như điên cuồng.

Lý Lân một mặt khiếp sợ, không thể duy trì bình tĩnh, Lạc Nam thực lực đã triệt để xâm nhập linh hồn hắn, mang đến thật sâu chấn động.

“Không thể tiếp tục như vậy” Tứ trưởng lão rốt cuộc quyết định ra tay.

“Chết đi cho ta” Nhìn tứ trưởng lão lao đến, Lạc Nam điên cuồng vận chuyển thân pháp tiến đến Mộc Hào đang tái nhợt gương mặt, giường như muốn cùng hắn đồng quy vu tận.

“Hừ, nằm mơ” Tứ Trưởng lão cười gằn, lao về phía Mộc Hào, hiển nhiên muốn giải cứu hắn.

Quả nhiên tốc độ Hóa Thần Kỳ quá mức kinh khủng, Mộc Hào được tứ trưởng lão kéo về..

Nhưng mà…

Lạc Nam đột ngột đổi hướng, sắc mặt Tứ trưởng lão trở nên khó coi…

Mục tiêu của hắn vốn là Lý Lân

Mộc Hào chỉ là mồi dụ mà thôi…

Đại Hồng Cước vô tình đạp xuống Lý Lân còn đang khiếp sợ..

Rắc

Trước mặt Lý Lân chỉ thấy tàn ảnh, đã cảm thấy thân thể bị lún xuống mặt đất, toàn thân xương cốt như vỡ vụn thành từng mảnh…

Mà Cát đại thúc hôn mê bất tỉnh lại được Lạc Nam nhanh chóng thu vào Linh Giới Châu…

“Khốn kiếp! KHỐN KIẾP, mau giết hắn, nghiền hắn thành tro cho ta”

Mộc Hào khiếp sợ phát rồ hét, thiên phú và lòng dạ người này quá mức đáng sợ, để hắn sống sót là ác mộng với bất kỳ kẻ nào đã kết thù.

Tứ trưởng lão cũng nặng nề gật đầu, lúc này đã không còn đường lui, hắn chỉ thầm cầu khẩn sau khi giết chết kẻ này, thế lực sau lưng kia sẽ không phát hiện manh mối.

Hiển nhiên Tứ trưởng lão cho rằng, thiên tài khủng bố như Lạc Nam, phải có thế lực kinh khủng sau lưng bồi dưỡng.

“Rốt cuộc cũng có thể thoải mái vận động a” Lạc Nam đột ngột cười quỷ dị càng khiến bọn hắn trở nên bất an.

“Hừ, giả thần giả quỷ” Tứ Trưởng lão gầm thét, Mộc linh lực điều động, hàng loạt gốc dây leo lại xuất hiện hướng Lạc Nam quấn tới.

Hiển nhiên lại là vũ kỹ của Thiên Mộc Tông, Vạn Mộc Trói Buộc, bất quá do Hóa Thần Kỳ thi triển có khác, tốc độ nhanh nhạy và sắc bén hơn Mộc Hào không biết bao nhiêu lần.

Lạc Nam không kịp né tránh, rất nhanh đã bị trói thành bánh thịt…

“Haha, mau siết chết hắn” Mộc Hào khoái chí dữ tợn cười…

Tứ Trưởng Lão gật đầu, điều khiển dây leo định siết nát thân thể Lạc Nam…

GÁYYYYYYY

Đột ngột, một âm thanh cao quý mãnh liệt vang lên, như có thể ngạo thị cửu tiêu, không gian trăm dặm xung quanh run rẩy kịch liệt, nhiệt độ không khí cấp tốc nóng lên như tận thế…

Mà vô số dây leo bao trùm thân ành kia không biết từ khi nào hóa thành hư vô, ngay cả một hạt tro cũng không sót lại…

Một thân ảnh từ đống hoang tàn chầm chậm bước ra, không gian xung quanh hắn như bị thứ gì đó thiêu đốt trở nên gấp khúc…

Rốt cuộc, một thân ảnh màu tím thong dong xuất hiện trong tầm mắt hai người Mộc Hào…

Sau lưng thân ảnh đó, một sinh vật khủng bố đang hừng hực được ngưng tụ…

Từng tia từng tia tử sắc hỏa diễm chồng chất lên nhau…

Hai cánh rực rỡ tử sắc như có thể che phủ bầu trời xanh thẳm..

Con mắt nhỏ hẹp cao quý xem thường vạn vật…

Thân thể uyển chuyển linh hoạt thuần một màu tử sắc

Nhiệt độ như có thể thôn thiên phần địa…

Bên trong ngọn lửa màu tím đang nhảy múa, một con mắt màu bạc lấp lánh ánh sáng, hàm răng trắng đều hé lộ,..

Hắn cười đầy âm u, cất tiếng hỏi:

“Hai vị, muốn chết như thế nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK