• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 51: Đoạt Hiền Thê

Phía Nam Băng Thiên Đại Lục

Lãnh thổ mãnh đại lục này quả thật quá lớn, lớn đến mức nhiều nơi hầu như không có nhân loại sinh sống…

Một thân ảnh trên mặt mang lấy mặt nạ có hình mặt cười hết sức tà dị, thân phủ áo choàng đen, toàn bộ thân hình như tan vào bóng tối…

Lạc Nam lúc này dậm lấy Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ, thân hình như quỷ mị xuyên qua từng cây cổ thụ cao lớn trọc trời, tốc độ hầu như đạt mức nhanh nhất…

Hắn quả thật rất muốn rời khỏi nơi khỉ ho cò gáy này,..

Nơi đây là một dãy núi hoang, không thuộc phạm vi bất kỳ thế lực nào, chiều dài liên miên nối liền không dứt, không gian hoang vu vắng vẻ, địa hình hiểm trở dị thường, hầu như không có đất bằng đáng nói…

Thỉnh thoảng lại xuất hiện vài tên yêu thú chặn giết, Lạc Nam đương nhiên sẽ không bỏ qua, bất quá vì gia tài đã không ít, lần này hắn lười thu xác đám yêu thú này,..

Một ngày kia, Lạc Nam chợt phát hiện nhân loại, hơn nữa còn không ít…

Chỉ thấy một đám thanh niên nam nữ kết thành đoàn mà đi, hiển nhiên là đệ tử thế lực nào đó ra ngoài lịch lãm rèn luyện…

Hiện tại là buổi tối, Áo Choàng Bóng Tối càng phát huy công dụng kinh người của một kiện Địa Cấp Pháp Y, Lạc Nam dễ dàng tiếp cận nghe cuộc trao đổi giữa mấy người bọn hắn…

“Lần này tông chủ quả thật động chân nộ, Thiếu môn chủ, Tứ trưởng lão đồng loạt vẫn lạc, Lý sư muội thì mất tích, chỉ sợ cũng dữ nhiều lành ít”

“Còn không phải sao, một lần ra chuyện, ba nhân vật trọng yếu của tông môn nguy cấp, sao có thể không tức giận?”

“Haiz, mặc dù hồn bài của Lý sư muội vẫn còn, nhưng dung nhan nàng xinh đẹp như vậy, sợ rằng so với chết càng gặp chuyện thê thảm hơn”

“Tông chủ đã cho các vị trưởng lão toàn bộ xuất động, vây quét tất cả đối tượng có liên quan, không ít người trực tiếp bị giết chết”

Lạc Nam sắc mặt hơi đổi, đây rõ ràng là đệ tử Thiên Mộc Tông, xem ra chuyện lần này hắn làm khá kín đáo, đối phương vẫn chưa phát hiện.

“Nghe lời Mộc Kiêu sư đệ nói, Thiếu chủ từng chú ý đến một cái thần bí thiếu niên có biểu hiện bất phàm trên Đấu Thú Trường, không biết chuyện lần này có liên quan gì hay không”

“Thà giết lầm hơn bỏ sót, Tông chủ đã hạ lệnh truy tìm tung tích thiếu niên thần bí kia”

“Ta có mang theo bức họa của hắn đây” Một tên nam đệ tử trong ngực lấy ra mảnh giấy lớn.

Lạc Nam ánh mắt co lại, chỉ thấy người trong hình anh tuấn tiêu sái, sau lưng có một con gấu lớn như ẩn như hiện, chỉ có một con mắt màu bạc nhấp nháy…

Không phải hắn thì là ai?

“Khá lắm, không hổ danh Thất cấp thế lực, vẫn bị các ngươi bắt được chút ít manh mối” Lạc Nam trong lòng cười lạnh.

Bây giờ hắn đã hiểu tại sao Mộc Hào này đột ngột ra tay với mình, xem ra là tiểu tử Mộc Kiêu kia mách lẻo…

Nghĩ tới đây Lạc Nam trong mắt hiện một tia sát khí, hận không thể quay lại Linh Vũ Thành lấy đầu Mộc Kiêu…

GỪ

Đúng lúc này, một tiếng yêu thú gầm lên, chỉ thấy từ xa, một con to như xe xúc đất yêu thú xuất hiện, nó toàn thân được bao phủ vảy cứng như thiết giáp, tứ chi như bốn thanh cột đình, chiếc sừng dày sắt nhọn sắc bén vô cùng…

“Địa Thạch Tê Giác – Tam giai trung kỳ yêu thú” Kim Nhi lập tức cung cấp thông tin…

“Tới hay lắm” Đám đệ tử Thiên Mộc Tông không sợ trái lại còn mừng, trong số bọn hắn có 3 tên Kim Đan cảnh, còn lại đều là Trúc Cơ Kỳ, thừa sức vây công đầu này tê giác…

Chỉ là rất nhanh, sắc mặt bọn hắn trở nên tái nhợt, vì không biết từ nơi nào, hàng loạt yêu thú to nhỏ cùng lúc xuất hiện, gương mặt chúng nó hiện lên vẻ hoảng sợ, cắm đầu chạy như điên…

Ngay cả đám đệ tử Thiên Mộc Tông trước mắt cũng không thèm để ý, chỉ lo cắm đầu chạy…

“Á, xương ta gãy rồi”

“Không xong, sư huynh mau cứu mạng a”

Trước một loạt yêu thú chạy tán loạn, thậm chí xuất hiện yêu thú Tứ giai, đám đệ tử Thiên Mộc Tông mặc dù thi triển đủ loại thủ đoạn, nhưng không tránh khỏi bị dẫm thành thịt nát tràng cảnh.

Lạc Nam nhàn nhạt đứng nhìn, đã trở thành kẻ thù với Thiên Mộc Tông, chỉ có ngu mới đi cứu bọn hắn, không nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng đã không tệ…

Cái Lạc Nam quan tâm lúc này là đám yêu thú vì đâu hoảng loạn như vậy…

RÀO RỐNG

Quả nhiên chỉ thoáng chốc, một âm thanh như chấn động cửu tiêu vang lên, dãy núi run rẩy kịch liệt, đám yêu thú càng hoảng sợ điên cuồng chạy trốn…

“Yêu thú Ngũ Giai Trung Kỳ động chân nộ” Kim Nhi cất tiếng nói.

Lạc Nam ánh mắt hơi co lại, Ngũ Giai Trung Kỳ tương ứng với Hóa Thần Trung Kỳ cường giả nhân loại, trách không được nhiều yêu thú hoảng sợ như vậy…

Cường giả giận dữ, máu chảy vạn dặm…

Câu nói này đối với yêu thú càng thêm phù hợp…

Mở ra Thấu Thị Vạn Lý…

Lạc Nam lập tức hiểu nguyên nhân vì sao…

Chỉ thấy cách đây không xa, hai thân ảnh một nam một nữ điên cuồng ngự không chạy trốn…

Sau lưng bọn hắn, là một cảnh tượng khá hài hước, cũng khá quỷ dị…

Đó là một cây đại thụ đang bay, vô số cành lá, rễ dài chắc khỏe dữ tợn phá hoại toàn bộ mọi thứ những nơi nó đi qua, làm bên dưới yêu thú sợ hãi chạy tán loạn…

“Thụ Yêu cấp Hóa Thần, hai người kia không biết vì sao đắc tội nó, khiến nó tức giận như vậy” Lạc Nam lẩm bẩm.

Thân cây đang bay lượn truy sát hai thân ảnh kia rõ ràng là một loại Thụ Yêu, cặp mắt trên thân cây đỏ bừng, đã tức giận đến cực điểm…

Lạc Nam quyết định tham gia náo nhiệt…

Có thể khiến thụ yêu tức giận rời bỏ lãnh thổ để truy sát…

Nguyên nhân lớn nhất chỉ có một: Cướp đoạt bảo vật của nó…

Chuyện này Lạc Nam từng làm nên rất có kinh nghiệm, hắn đối với vật hai người kia cướp được có hứng thú vô cùng…

Hai người kia mặc dù thân pháp không tệ, nhưng chỉ là Hóa Thần Sơ Kỳ cường giả, trong lúc nhất thời bị Thụ Yêu dây dưa không ngớt…

Vút

Thụ Yêu đột ngột tấn công, dây leo dài ngoàng cứng cáp hướng hai người kia quật mạnh…

Người nữ quay đầu, móc ra một thanh kiếm mộc, hướng dây leo chém tới…

Ánh kiếm lóe lên, dây leo đứt đoạn…

Thụ yêu càng thêm tức giận, rống lên liên tục khiến đám yêu thú cấp thấp run lên cầm cặp…

“Cũng may ta để Tiểu Sư bên trong Linh Giới Châu” Lạc Nam lầm bầm, Tiểu Sư còn quá nhỏ, đối với tiếng gầm đám Yêu cấp cao hơn sẽ sinh ra khó chịu…

Ở khoảng cách gần, Lạc Nam rốt cuộc quan sát rõ diện mạo của đôi nam nữ này,..

Nam thân hình cao lớn, ngũ quan mặc dù không anh tuấn, nhưng lại có đường nét rõ ràng.

Người phụ nữ lại dị thường mỹ lệ, mái tóc đen tuyền bồng bềnh, một thân y phục bó sát cơ thể, má đào hàm xuân, mắt to mị thái xinh đẹp, bộ ngực bự run rẩy theo chuyển động của thân thể, bờ mông vểnh cao đầy đặn săn chắc vô cùng, rõ ràng là một cực phẩm phụ nhân…

Nhìn cử chỉ của hai người này, rõ ràng là một đôi phu thê, bộ dạng cả hai cũng chỉ khoảng 30 tuổi…

Hai người lúc này gương mặt cũng tái nhợt, hiển nhiên trãi qua quá trình dài bị đuổi giết, linh lực toàn thân đã có dấu hiệu cạn kiệt…

Thụ yêu cũng không khá hơn là bao, nó đã truy đuổi đôi phu thê này thời gian dài, trước đó đã xảy ra chiến đấu một trận, tốc độ của bọn hắn đều dần chậm lại..

Cũng nhờ thế mà Lạc Nam chân dậm Mị Ảnh kết hợp Địa Chiến Ngoa có thể theo kịp, đồng thời nghe được đối thoại của đôi phu thê nam nữ…

“Chỉ còn cách chia ra hai đường chạy trốn, làm nó mất phương hướng” Nam tử cắn răng, nhìn sang phụ nhân xinh đẹp nói.

“Quả thật chỉ còn cách này, Bình ca, ngươi giữ lấy thứ đó, nếu chạy thoát ta sẽ đến tìm ngươi”

“Âm muội, kiếp này có thể lấy thê tử hiểu chuỵên như muội là phúc đức của Doãn Chí Bình ta” Nam tử chân thành nói.

“Đừng nói nữa, ta sẽ dẫn theo nó chạy về hướng Bắc, ngươi chạy hướng Đông, ở tạm thành trì nào đó, thời gian sau ta đến tìm ngươi” Phụ nhân vừa chạy vừa phân tích nói, thông tuệ vô cùng…

“Được, Âm muội bảo trọng”

Nam tử vừa nói xong, phụ nhân gật đầu, quay người nhìn lấy Thụ yêu, kiếm ảnh chém lấy vài nhánh cây đang vươn đến, sau đó xoay người hướng về hướng Bắc điên cuồng chạy trốn…

Thụ yêu bị nữ tử này chọc giận, điên cuồng gào rống đuổi theo..

Doãn Chí Bình dừng lại bước chân, nhìn thê tử dẫn theo Thu Yêu đào tẩu…

Hắn siếc chặt nắm tay, cắn răng nói:

“Xin lỗi Âm muội, Dị Mộc quá mức quý giá, nếu tin tức tiết lộ sợ rằng phu thê chúng ta sẽ bị toàn đại lục truy sát, kiếp sau nếu có duyên lại làm phu thê đi”

Nói xong cấp tốc xoay người, không theo kế hoạch của vợ mình, trái lại nhanh nhẹn di chuyển về hướng Tây…

Có được Dị Mộc hắn, sau này tiền đồ vô lượng, chỉ cần không xảy ra ngoài ý muốn, tìm nơi ẩn cư bế quan tu luyện, trăm năm sau đột phá Luyện Hư, khi đó muốn nữ nhân nào mà không có?

Lạc Nam ánh mắt co rụt lại, phẫn nộ dâng lên trong lòng, người này thật làm mất mặt nam nhân như hắn…

Không những để thê tử dẫn theo Thụ Yêu cửu tử nhất sinh chạy trốn, bản thân lại hèn hạ muốn độc hưởng báo vật, còn nói ra vẻ đường hoàng như vậy…

Lạc Nam mặc dù không phải quân tử gì, nhưng nếu muốn hắn từ bỏ đám nữ nhân của mình để trốn chạy, thà rằng giết hắn còn hơn…

Đối với hành vi của nam tử này phản cảm vô cùng, âm thầm bám theo đối phương…

Doãn Chí Bình dù là Hóa Thần Kỳ, nhưng trãi qua chiến đấu với Thụ Yêu trong người còn lưu lại ám thương, lại bị truy sát thời gian dài, linh lực toàn thân còn không đến ba phần…

Bất quá Lạc Nam đương nhiên sẽ không khinh thường một tên Hóa Thần Kỳ, hắn phải chờ thời cơ thích hợp nhất…

Khoảng cách của hai người lúc này không đến trăm met, chân đạp Mị Ảnh Bộ nhẹ nhàng như gió, lại thêm Áo Choàng Bóng Tối phụ trợ, không đến Luyện Hư đừng hòng phát hiện Lạc Nam tồn tại…

Rốt cuộc, cảm giác nguy hiểm đã cách xa, Doãn Chí Bình tìm một góc đại thụ um tùm vắng vẻ ngồi xuống vận hành điều tức, bỏ một viên đan dược vào miệng, hắn bắt đầu khôi phục linh lực…

Lạc Nam biết cơ hội của mình đã tới, Bắc Đẩu Cung đã âm thầm cầm nắm trên tay hắn…

Đối với một Hóa Thần Kỳ, các loại Vũ Kỹ của hắn ngoại trừ Hỏa Phượng hầu như không có quá lớn tác dụng…

Nhưng Hỏa Phượng động tĩnh thi triển thật sự quá lớn, nơi đây lại là một dãy núi cây cối um tùm, Hỏa Phượng xuất hiện chỉ sợ toàn dãy núi sẽ bị đốt trụi..

Tuy nhiên Hỏa tiễn lại khác, nó cô động Dị Hỏa đến cực hạn, lực sát thương mạnh, kết hợp với Bắc Đẩu Cung chính là giết người lợi khí đoạt mạng thích hợp nhất…

Lạc Nam gần đây phát hiện thủ đoạn công kích của mình còn hạn chế ở cự ly xa, ngoài Linh Đạn và Bắc Đẩu Cung, hắn còn thiếu một bộ chưởng pháp hoặc chỉ pháp nào đó có uy lực mạnh…

Bát Quái Hồi Thiên Chưởng mặc dù là chưởng pháp nhưng lại thiên về phòng ngự…

Không tiếp tục suy nghĩ, Thấu Thị Vạn Lý đã khóa chặt thân ảnh Doãn Chí Bình, dây cung bắt đầu kéo căn…

Mà thân hình vốn chìm trong bóng tối của Lạc Nam cũng dần hiện diện, việc điều động Thiên Cấp Pháp Khí không cho phép Áo Choàng Bóng Tối phát huy tác dụng nữa…

Doãn Chí Bình không hổ là Hóa Thần Kỳ, dù đang điều tức nhưng linh mẫn vô cùng, cảm giác nguy hiểm bao phủ toàn thân khiến hắn mãnh liệt quay đầu, thần thức điên cuồng lan tỏa…

Một thân ảnh thiếu niên đứng trên cành cây, tóc dày tung bay phất phới, áo choàng đen phủ kính thân thể, mặt nạ tà dị mĩm cười để lộ con mắt duy nhất lấp lóe ánh sáng, trường cung sẳn sàng trên tay, một mũi tên hừng hực đang được ngưng tụ, Bắc Đẩu thất tinh như ẩn như hiện sau lưng hắn…

Trong đêm đen, thân ảnh ấy như tử thần đòi mạng Doãn Chí Bình hắn…

“Là ai?” Doãn Chí Bình hoảng sợ hét to, bản năng cơ thể điều động toàn bộ linh lực,…

Bị một người âm thầm nhắm vào một cách quỷ dị như vậy khiến hắn sởn cả tóc gáy…

Nơi đây hoang vu im ắng vô cùng, vì tự tin với cảm giác của một Hóa Thần, cho dù âm thanh bước chân kiến bò trên đất cũng không thoát khỏi cảm giác của hắn…

Vậy mà đột nhiên có người trực tiếp khóa chặt sát ý lấy mình một cách vô tung vô ảnh..

Doãn Chí Bình sao có thể không khiếp sợ?

Bản năng Hóa Thần bộc phát, Doãn Chí Bình hay tay kết ấn quát lớn:

“Vạn Mộc Trói Buộc”

Vô số dây leo to tướng lao thẳng đến phía Lạc Nam, mà Doãn Chính Bình xoay người ngự không, điên cuồng bỏ chạy…

Nhìn vũ kỹ quen thuộc đối phương thi triển, Lạc Nam khóe miệng cười tà, không ngờ đối phương là người Thiên Mộc Tông, đúng là oan gia ngõ hẹp…

Lạc Nam mặc kệ dây leo tiếp cận mình, Tử sắc hỏa diễm bao trùm cơ thể, trong đêm tối khiến hắn càng thêm tà dị, toàn bộ dây leo bị đốt trụi…

XOẸT

Tên rời khỏi dây, Dị Hỏa tiễn khóa chặt con mồi, như xuyên toa hư không truy kích…

“Là Dị Hỏa?” Doãn Chí Bình sắc mặt trắng nhợt, tốc độ mũi tên thật sự quá nhanh, hơi nóng khủng khiếp kia đã bao trùm lấy hắn…

Xèo xèo…

Trong ánh mắt bình thản của Lạc Nam, lại một Hóa Thần Kỳ hóa thành tro bụi, không ngay cả tro bụi cũng không sót lại, phải nói là hóa thành hư vô…

“Hừ, nếu tự bạo như Tứ trưởng lão kia, có lẽ sẽ có cơ hội sống sót” Lạc Nam cười lạnh nói…

Doãn Chí Bình linh lực trên thân không còn bao nhiêu, trạng thái so với Tứ Trưởng Lão khi đó không tốt lành gì…

Hắn làm người hèn mọn, ngay cả thê tử mình cũng phản bội, đương nhiên không đủ quyết đoán tự bạo cầu sinh như Tứ Trưởng Lão,…

Lạc Nam nhanh chóng tiếp cận, toàn bộ vật dụng của Doãn Chỉ Bình bị Dị Hỏa thiêu thành tro bụi, tuy nhiên lại có một hộp đá đen tuyền ngoại lệ còn nằm trên đất…

“Kim Nhi, thứ này làm bằng gì, bền chắc như vậy?” Lạc Nam hỏi.

“Đây là Hắc Hải Thạch, loại này tài nguyên khá quý hiếm, vì nó chỉ tồn tại nơi vùng biển sâu thẳm tăm tối, khó khai thác vô cùng” Kim Nhi nãi thanh nãi khí ung dung nói tiếp:

“Tác dụng cũng không tồi, ngoài việc che dấu toàn bộ khí tức bên trong, có thể kháng cự hầu hết các lực bên ngoài tác động, ngoại trừ Lôi Đình chi lực khắc chế nó, chỉ sợ không thứ gì có thể phá nát, dù là Dị Hỏa”

Lạc Nam gật đầu, xem ra thứ gọi là Dị Mộc kia được cất giữ trong này, Doãn Chí Bình chết đi khiến Hộp đá trở thành vật vô chủ, Lạc Nam tiến hành nhỏ máu…

Cảm giác gần gũi nảy sinh trong lòng, hộp đá này là một kiện pháp bảo, chuyên dùng để lưu trữ các loại đồ quý hiếm, bất quá có Linh Giới Châu thứ này đối với Lạc Nam không có quá lớn tác dụng…

Hắn chỉ tò mò thứ bên trong…

Đặt tay lên nắp hộp, định mở ra xem…

“Keng, phát động chi nhánh nhiệm vụ [Đoạt Hiền Thê], phần thưởng: Một lần triệu hoán Địa Cấp Pháp Bảo, một Lần triệu hoán Thiên Cấp Vũ Kỹ. Thất bại: Liệt dương 5tháng”

Âm thanh máy móc vang lên khiến khuôn mặt vốn dĩ bình thản sau lớp mặt nạ trở nên co giật…


Chương 52: Mộc Tử Âm

Nhìn nhiệm vụ khiến Lạc Nam xém chút không nhịn được chửi thề…

Liệt dương 5 tháng chi bằng giết chết hắn, gần đây thỉnh thoảng Lạc Nam vẫn thông qua song tu trị thương cho Cơ Băng, đối với từng hóc hách cơ thể mê người của nàng không thể quen thuộc hơn, cũng khiến nhu cầu tình dục của hắn tăng khá nhiều…

Vội vàng mở ra nhiệm vụ chú thích: “Mộc Tử Âm nguy hiểm, cần nhanh chóng cứu lấy và chinh phục nàng”

“Nàng gọi Mộc Tử Âm sao? Con bà nó gấp!”

Lạc Nam thầm mắng một tiếng, vội vả thu Hắc Hộp vào Linh Giới Châu, chân đạp Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ điên cuồng hướng phương Bắc di chuyển…

Mộc Tử Âm phun ra một ngụm máu tươi…

Váy dài bó sát cơ thể đã sớm rách nát, lộ ra từng tấc gia thịt đầy đặn mê người đến cực điểm…

Đối diện nàng là một Thụ Yêu cao đến chọc trời, hai mắt đỏ ngầu như muốn ăn tươi nuốt sống, vô số dây leo cành lá hướng thân thể như hoa của nàng đập túi bụi, thủ đoạn công kích thô sơ nhưng uy lực khủng bố vô cùng, sơn thạch vỡ nát từng mảnh sau mỗi cú vút roi của nó…

Mộc Tử Âm thở hồng học, chân đạp thân pháp cố gắng né tránh, nhưng thỉnh thoảng vẫn bị vài nhánh cây quất trúng, mặc dù có linh lực hộ thân, nhưng da thịt mềm mịn bắt đầu xuất hiện vết sẹo, thật khiến người ta đau lòng…

“Hồ Điệp Kiếm” Mộc Tử Âm cắn răng thi triển kiếm pháp, cầm lên mộc kiếm trên tay, thân hình bay múa như hồ điệp, không có quỷ tích cố định, kiếm khí sắt bén chém về Thụ Yêu…

Chỉ tiếc Thụ Yêu thật sự quá mức to lớn, kiếm pháp của nàng mặc dù mạnh mẽ nhưng chỉ miễn cưỡng chặt gãy vài thanh cây to của nó…

Đối với Thụ Yêu không có bao nhiêu ảnh hưởng…

RỐNG…

Thụ yêu cũng hơi thấm mệt, bỗng chốc nó gào lên một cách điên cuồng, chấn động toàn bộ dãy núi…

Yêu thú hiệu triệu…

Đẳng cấp phân chia của Yêu thú sâm nghiêm vô cùng, vô số yêu thú đẳng cấp thấp hơn gần đó ánh mắt lập tức đỏ ngầu…

Sau tiếng rống của Thu Yêu, sắc mặt Mộc Tử Âm chợt trở nên trắng bệch, cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng…

Đám yêu thú xung quanh nhận được Thụ Yêu ra lệnh, chúng nó như mất đi lý trí, chầm chậm bao vây, nàng như một con mồi ngon béo bở giữa bầy sói đói…

“Mạng ta không do trời, đến đây, chiến nào!” Mộc Tử Âm cười lên haha, chấn động toàn bộ không gian, thân ảnh nữ tử kiên cường trước vạn thú…

Hào hùng đến cực điểm…

Nhưng…

Cũng lắm bi tráng…

“Vạn Mộc Trói Buộc”

Đôi tay trắng nõn gướm máu cấp tốc kết ấn, vô số dây leo trói chân phần lớn yêu thú cấp thấp…

Mộc kiếm trên tay điên cuồng vũ động, như hồ điệp trong đêm…

Không ít yêu thú tứ phân ngũ liệt, máu me đầm đìa…

Máu tươi thấm đẫm da thịt, che lắp dung nhan mỹ lệ vốn có, không biết là máu của nàng hay là máu yêu thú…

Linh lực cơ thể ngày một khô cạn, đan dược phòng thân đã sớm dùng hết…

Mộc Tử Âm thê thảm cười, vô số ký ức xẹt qua trong đầu nàng…

Nàng từ nhỏ là trẻ mồ côi, được một vị trưởng lão Thiên Mộc Tông thu nhận làm đệ tử,…

Năm nàng 20 tuổi, sư phụ đem nàng gả cho con trai của hắn, cũng là sư huynh đồng môn…

Dù hôn nhân mai mối nên tình cảm không nhiều nhưng phu thê cũng xem như hòa thuận…

Đến khi sư phụ về nơi suối vàng, phu thê hai người cũng trở thành trưởng lão trong tông, địa vị cao thượng…

Từng mãnh, từng mãnh ký ức truyền đến trong đầu…

Mộc Tử Âm mệt mỏi ngã quỵ, linh lực toàn thân đã hoàn toàn cạn kiệt…

Mộc kiếm rơi xuống đất…

Mạng nàng kiếp này là sư phụ ban tặng, mà nàng lại dùng chính cái mạng này cứu lấy con trai hắn,…

Mộc Tử Âm cảm giác vô số yêu thú đã tiếp cận mình, nàng vô lực nhắm lại đôi mắt đẹp, thì thào lẩm bẩm:

“Kiếp này xem như tạm được…”

“Không được, kiếp này của nàng khá tệ hại”

Âm thanh nhàn nhạt vang lên bên tai…

Mộc Tử Âm đột ngột cảm thấy toàn thân bay bổng, thân thể mê hoặc mềm mại của nàng rơi vào vòng tay săn chắc của ai đó…

Gian nan mở to mắt, đập vào tầm nhìn của nàng là một chiếc mặt nạ đang cười quỷ dị…

Áo choàng đen tung bay, con mắt trắng bạc treo lơ lửng vầng trăng khuyết đang tà mị nhìn thẳng khuôn mặt nàng…

Như thợ săn gặp được con mồi, lại pha lấy một tia thương tiếc, một tia diệu dàng…

Ánh mắt này là sao?

Toàn thân mỏi mệt khiến nàng không hé nổi đôi môi thăm hỏi…

Rống

Mà lúc này, vô số yêu thú rốt cuộc lấy lại tinh thần…

Thân ảnh kia quỷ dị xuất hiện khiến chúng nó cứ tưởng nằm mơ…

GÀO

Thụ Yêu triệt để nổi giận, mắt thấy sắp tiêu diệt kẻ thù lại xuất hiện con chuột quấy phá, nó phẫn nộ gào thét, vô số dây leo cấp tốc vung ra, muốn đem hai kẻ này nghiền nát…

“Rất nhanh sẽ rời khỏi đây, nàng chịu đau một chút đi” Âm thanh ôn hòa sau lớn mặt nạ truyền ra…

“Đây là một nam nhân trẻ tuổi” Mộc Tử Âm nghe giọng nói của hắn, âm thầm suy đoán…

Lạc Nam cũng không tiếp tục cùng nàng tán gẫu, vì vô số yêu thú đã cấp tốc lao đến…

RỐNG

Thổ Hùng ngạo nghễ xuất hiện, thân hình như ngọn núi lớn che chắn Lạc Nam cùng Mộc Tử Âm…

Vô số cấp thấp yêu thú lao đến bị một đấm chấn thành thịt vụn…

Hai mắt Thổ Hùng đỏ ngầu, hưng phấn gầm thét, xé nát hàng loạt yêu thú bằng đôi tay lực lưỡng, hình tượng giết chóc máu tanh đến cực điểm…

Gia trì Hồn Lực…

Vì bận mang theo Mộc Tử Âm né tránh công kích từ xa của đám Yêu Thú, Lạc Nam không rãnh rỗi chỉ huy Thổ Hùng, đành gia trì hồn lực vào cơ thể nó…

“Đây là loại Vũ Kỹ gì, bá đạo như vậy”

Mộc Tử Âm giật mình, thời kỳ toàn thịnh của nàng đương nhiên Thổ Hùng không đáng sợ, bất quá Mộc Tử Âm có thể khẳng định, nếu mình chỉ cao hơn nó một hai đẳng cấp nhỏ, nàng tuyệt đối không phải đối thủ.

Kiến thức Hóa Thần Kỳ bất phàm vô cùng, nàng nhìn ra Thổ Hùng do Linh Lực ngưng tụ mà thành, khiến nàng khiếp sợ là nó có linh tính không khác gì yêu thú thực thụ…

Thậm chí so yêu thú thực sự còn đáng sợ hơn, bởi vì nó không biết đau đớn, không biết sợ hãi, chỉ là một cổ máy chiến đấu kinh khủng thay Lạc Nam…

Lạc Nam thầm quan sát biểu hiện của nàng, đôi tay ôn nhu lau đi máu me dính trên khuôn mặt lán mịn…

Mộc Tử Âm hơi mất tự nhiên, xoay đầu sang nơi khác…

RỐNG

Thụ yêu rốt cuộc không nhịn được, chỉ thấy bộ rễ của nó đột ngột vươn dài, xuyên qua từng con yêu thú, hút lấy dinh dưỡng trong người bọn nó…

Đám yêu thú nhanh chóng hóa thành thây khô, mà linh lực Thụ Yêu dần dần khôi phục…

“Không tốt”

Lạc Nam cũng nhận ra tình hình, không nghĩ tới gia hỏa này còn cách chơi tàn nhẫn như vậy…

Đầu não cấp tốc chuyển động, Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ thi triển nhanh chóng,…

Nằm trong lòng Lạc Nam, Mộc Tử Âm hai mắt trợn tròn nhìn cảnh vật xung quanh thay đổi liên tục…

Người này tu vi rõ ràng chưa đạt Nguyên Anh, lại có tốc độ kinh khủng như thế, so với thời toàn thịnh nàng Ngự không phi hành chỉ kém một chút mà thôi…

“Người này rốt cuộc là ai?” Mộc Tử Âm ngày càng tò mò, bất quá vì quá kiệt lực nên chỉ có thể mềm nhũn ngả trong lòng hắn…

Rốt cuộc tìm được thân cây khá to, Lạc Nam đặt nàng dựa lưng vào, không quên bóp lấy bờ mông thịt của nàng một cái…

Mộc Tử Âm trừng to mắt, vừa tức giận vừa xấu hổ, muốn mở miệng mắng chửi vô lại nhưng không được, nàng thật quá mệt mỏi…

Trước ánh mắt giận dữ của Mộc Tử Âm, một thanh trường cung lấp lánh như tinh hà xuất hiện trên tay nam nhân…

Khí tức từ thân cung tỏa ra khiến nàng hơi run rẩy, trong đầu tràn ngập hoảng sợ: “Thiên Cấp”

Mộc Tử Âm cảm giác mình đang nằm mơ, nếu còn khí lực chắc phải đưa tay nhéo lấy khuôn mặt mình xác nhận…

Chưa dừng lại ở đó, chỉ thấy thiếu niên kéo lấy dây cung, một mũi tên hừng hực liệt diễm màu tím xuất hiện, nhiệt độ không khí cấp tốc nóng lên…

Mồ hôi đổ ra toàn thân khiến Mộc Tử Âm càng thêm kiều diễm, đến hiện tại nàng đã xác nhận một điều…

Nàng quả thật nằm mơ, hoặc bị ảo giác…

Những gì người thần bí này mang lại đã vượt quá sức chịu đựng của nàng…

Thiên Cấp Pháp Khí làm cung, Dị Hỏa làm tiễn…

Có chuyện gì càng hoang đường hơn sao?

Mặc kệ suy nghĩ của nàng, thiếu niên đã buông lấy dây cung, Bắc Đẩu Thất Tinh chiếu rọi sau lưng hắn chẳng khác nào thiên thần hạ phàm…

Thân thể Thụ Yêu quá mức to lớn, muốn tránh né cung tiễn cũng không làm được…

Chỉ có thể vừa hoảng sợ tột độ vừa ăn một tiễn vào người…

RÀO RÚ

Nó đau đớn rống lên tê tâm liệt phế…

Dị Hỏa là khắc tinh khủng bố nhất của Mộc hệ đã được xác nhận…

Không cần đến mũi tên thứ hai, Thụ Yêu khiến phu thê hai người Mộc Tử Âm bị dồn vào đường cùng triệt để chết đến không thể chết lại…

Ngay cả hạt tro cũng không còn sót lại…

Hoàn toàn hóa thành hư vô…

Dị Hỏa, khủng bố như vậy…

“Một giấc mơ thật hoang đường” Mộc Tử Âm thầm an ủi mình chỉ là mộng mị…

Xào xạt

Thụ Yêu vừa chết, đám yêu thú rốt cuộc hoảng loạn chạy trốn, Thổ Hùng gầm thét thể hiện uy phong của mình, mặc dù trong chiến đấu nó bị xé nát rất nhiều lần, nhưng có Linh Thổ Đỉnh gia trì, Thổ Hùng không khác nào bất tử…

Thân ảnh Thổ Hùng tiêu tán, vô biên Thổ Linh Lực trở về thân thể Lạc Nam…

Thu hồi Bắc Đẩu Cung, hắn quay sang nhìn thiếu phụ còn đang ngơ ngác, lại cúi xuống bế nàng vào ngực…

Mộc Tử Âm dốc hết khí lực dãy dụa, nghĩ đến nằm trong lòng nam tử xa lạ khiến nàng xấu hổ cực độ…

“Ngoan ngoãn cho ta, coi chừng động vết thương” Âm thanh quát tháo xuyên qua lớp mặt nạ…

Thấy nàng ngơ ngác nhìn mình, Lạc Nam thoáng cười, gỡ xuống Ngạo Tiếu mặt nạ, thu vào Nhẫn Hắc Lâu…

Một gương mặt anh tuấn tà dị xuất hiện, con mắt duy nhất đang hài hước nhìn nàng…

Mộc Tử Âm thầm mắng trong lòng, người này nhìn qua tuổi tác không hơn đồ đệ nàng là bao, sao lại có thực lực kinh khủng như thế…

Lạc Nam mặc kệ nàng nghĩ gì, cúi đầu xuống…

Chụt

Bất ngờ hôn vào làn môi đầy đặn đang tái nhợt của nàng, khẽ cười nói:

“Đây là một chút lợi tức ta cứu nàng”

Mộc Tử Âm hai mắt đẹp trợn trừng, lồng ngực gợn sống trập trùng cho thấy tâm tình đang tức giận của nàng…

Lạc Nam biết nàng thật tức giận, cũng không tiếp tục trêu nàng, dùng linh lực tạm thời cầm máu trên các thương cho nàng, chân đạp bộ pháp nhanh chóng rời đi…

Nữ nhân này thương thế thực sự quá nghiêm trọng, nếu không phải ý chí của nàng quá mạnh chỉ sợ đã sớm ngất đi…

Sau thời gian điên cuồng di chuyển, cả hai rốt cuộc tìm đến một dòng suối…

Mộc Tử Âm đã sớm ngủ thiếp đi trong lòng hắn, Lạc Nam di chuyển như bay, không có một tia chấn động khiến lòng nàng an tĩnh vô cùng…

Nàng đã không có sức lực để suy nghĩ xem thân phận của người này, ít nhất tạm thời hắn không làm gì nàng…

Lạc Nam lập tức chứng minh suy nghĩ của nàng là hoàn toàn sai lầm…

Y phục của nữ nhân này đã sớm rách nát không chịu nổi, hai tay nhẹ nhàng tháo bỏ từng lớp vãi trên người nàng…

Từng tấc từng tấc trắng nõn nà da thịt xuất hiện, hương thơm thành thụ của người phụ nữ như trái đào chín mộng…

Cổ cao thon dài, xương quai xanh tinh xảo, hai vú to tròn mũm mĩm vểnh cao, núm vú hơi to so với mấy người Yên Nhược Tuyết, nhưng vẫn đỏ hồng rạng rỡ…

Vòng eo linh động trơn nhẵn, mông thịt đầy đặn núc ních, một bàn tay Lạc Nam nắm không xuể…

Đùi nàng múp máp khép chặt, ngay giữa là đóa hoa thành thục mộng nước, lông mu đen tuyền cắt tỉa gọn gàng, hai mép môi hơi hé mở như mời gọi, hạt ruby nhạy cảm to tròn cỡ đầu ngón tay…

Mộc Tử Âm quả là cực phẩm thục phụ, vưu vật trong lòng nam nhân…

Chỉ là cổ thân thể mê người lúc này lại đầy rẫy vết thương, vết xước khiến người ta thở dài tiếc nuối…

Cơ thể đeo bám không ít bụi bẩn, mái tóc vốn bồng bềnh nay đã rối bời…

Lạc Nam mở ra Cửa hàng may mắn xem thử nhưng thất vọng lắc đầu, không có thứ gì thích hợp trị liệu cho nàng…

Liệu Thương Đan chỉ tác dụng đối với Nguyên Anh Kỳ trở xuống, hơn nữa lần trước hắn đã dùng trị thương cho Cát đaj thúc…

Mộc Tử Âm hiện tại ngay cả sức vận chuyển công pháp trị thương cũng không làm được…

Cách duy nhất Lạc Nam có thể nghĩ ra bây giờ chỉ có một…

Long Tiên Thánh Điển…

Nghĩ là làm, hắn cũng lột sạch quần áo toàn thân, bế lấy thân thể trần truồng mê người của nàng nhảy xuống dòng suối…

Cẩn thận tắm rửa cho nàng…

Cố gắng né tránh các vết thương sợ gây đau rát, có linh lực Lạc Nam cầm máu nên xem như tạm ổn…

Da thịt nàng mềm mại như lụa vậy, lại múp máp béo tròn, khiến Lạc Nam yêu thích không rời tay, kỳ rửa từng hóc hách trên thân thể người thục phụ…

Mộc Tử Âm trong cơn mơ, cảm thấy toàn bộ thân thể được ngâm trong làn nước ấm áp, tựa đầu vào một vách đá ngủ say, bên mủi ngửi thấy mùi vị nào đó rất hấp dẫn nàng, toàn thân lại được xoa bóp một cách nhẹ nhàng…

“Ưm”

Nàng thoải mái hừ nhẹ, hương thơm từ cái miệng nhỏ nhắn lan tỏa ra ngoài…

Lạc Nam cũng không khách khí, nâng lấy cái cằm trơn bóng, hướng về đôi môi quyến rũ kia hôn xuống…

“Hừ” Mộc Tử Âm hừ nhẹ bên trong cổ họng, đón nhận thứ trơn tuột tiến vào khoan miệng, nút lấy cái lưỡi thơm ngào ngạt của nàng…

Chụt chụt

Lạc Nam tham lam ôm chặt vòng eo mảnh khoảnh, siếc chặt thân thể đầy đặn vào lòng ngực, tận tình thưởng thức hương tân ngọc dịch từ miệng giai nhân…

Đối với Mộc Tử Âm, hắn vừa thương vừa tiếc…

Thương vì bản tính kiên cường, hiền thê lương mẫu của nàng, vì sắc đẹp chim sa cá lặn thành thục của nàng,..

Tiếc cho số phận bạc bẽo của nàng, lấy phải thằng tiểu nhân hèn hạ làm chồng…

Bất quá nếu ông trời để hắn gặp được nàng, lại có hệ thống tác hợp, hắn quyết định sẽ bù đắp, mặc kệ nàng có chấp nhận hay không…

Giữa dòng suối trong trẻo, nam nhân quấn chặt lấy nữ nhân, môi lưỡi giao hòa với nhau,…

Côn thịt Lạc Nam đã sớm cứng như sắt, hắn kéo bàn tay mềm mại của nàng đặt lên…

Theo bản năng con cái, Mộc Tử Âm nắm lấy thứ nóng bỏng cứng rắn đó, bắt đầu sục nhẹ…

Lạc Nam thoải mái rên một tiếng, tách rời môi nàng, tìm đến bộ ngực sửa đó…

Ngực nàng to hơn tất cả nữ nhân của hắn, so với Hồng Liên còn lớn hơn một chút…

Lạc Nam lặn xuống nước, hé miệng ngậm lấy đầu vú cương cứng…

Ngọt ngào…

ướt át…

Mùi thơm con cái không ngừng lan tỏa khiến hắn như mê say…

Bàn tay lần xuống giữa hai chân, trêu chọc cái khe ướt đẫm của nàng…

Nhận thấy âm đạo phụ nhân đã sớm lầy lội không chịu nổi, hắn tinh nghịch xoa nhẹ hột le to tròn ấy…

Rốt cuộc, dưới bàn tay mềm mại vẫn vuốt ve một cách vô thức, dương vật Lạc Nam đã ở trạng thái tốt nhất…

Nhẹ tách hai chân nàng, đem một chân nàng gác lên vai hắn, cơ thể nàng uyển chuyển linh hoạt vô cùng…

Con suối không quá sâu, đủ để hai thân thể trần truồng đứng thẳng…

Dương vật cứng cáp tìm đến âm đạo đã sớm ướt đẫm không biết vì mật dịch của giai nhân hay do làn suối mát lạnh…

Lạc Nam chỉ cần biết, mình cần chiếm lấy một nữ nhân như nàng…

Hông chợt đẩy mạnh…

Bên trong chật hẹp lập tức ép sát lấy côn thịt nóng bỏng, vô số mảnh thịt mềm mại co bóp nhè nhẹ…

“Ư”

Hai cổ âm thanh thoải mái cùng lúc vang lên…

Lạc Nam cảm thấy không đúng, ngẩng đầu nhìn…

Trên gương mặt mỹ lệ, một đôi mắt lạnh như băng ẩn hiện một tia sát khí nhìn chằm chằm hắn…

Lạc Nam không sợ, trái lại nhìn thẳng vào mắt nàng, khóe miệng cười tà thủ thỉ:

“Đây…

có thể xem như lấy thân báo đáp sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang