Chương 35: Tam Đỉnh Trung Kỳ
Việc tham dự Đại Điển tại Bách Hoa Môn rõ ràng khiến hai nữ cảm thấy bất ngờ, khoảng cách hai thế lực xa xôi khiến các nàng nghĩ chỉ có thể diện kiến Yên Nhược Tuyết khi cùng gia nhập Thánh Linh Học Phủ, không ngờ lại có cơ hội sớm như vậy, trong lúc nhất thời tâm trạng phức tạp vô cùng.
“Diễm gia chúng ta hình như ít qua lại với Bách Hoa Môn, sao lần này lại được mời?” Diễm Hồng Liên tỉnh táo thắc mắc hỏi.
“Vài năm trước cung chủ Bách Hoa Môn đã thay đổi, tân nhiệm cung chủ là một vị bằng hữu củ của ta” Diễm Nguyệt Kỳ lên tiếng nói tiếp:
“Lần này Thánh Nữ Đại Điển rất được Bách Hoa Môn xem trọng, bởi vì ba vị thánh nữ sắp tới sẽ đại diện cho vô số đệ tử Bách Hoa Môn tiến vào Thánh Linh Học Phủ học tập”
“Ồ, xem ra đây cũng là hình thức để Bách Hoa Môn giới thiệu ba vị tân thánh nữ với toàn đại lục” Diễm Điệp Tình thông minh lanh lợi nói.
“Có thể xem là vậy, được rồi các ngươi thu xếp đi, nữa tháng sau xuất phát, mặc dù Diễm gia ta cách Bách Hoa Môn khá xa nhưng có Truyền Tống Trận giải quyết vấn đề đó, ổn định tu vi cho tốt, đừng làm Diễm gia mất mặt!”
Diễm Nguyệt Kỳ nói xong quay người rời đi, bất quá trong giọng nói rõ ràng có ý quan tâm.
“Xem ra mẫu thân còn tức giận”
Hai nữ liếc nhau cười khổ, các nàng cũng hiểu với thân phận của một Luyện Hư Kỳ như mẫu thân không thể hạ mình tham dự đại lễ của một cái Thất Cấp thế lực, để hai vị công chúa Diễm gia tham dự vừa không quá long trọng, lại không mất đi lễ nghĩa với Bách Hoa Môn, về tình về lý đã vô cùng thích hợp.
Nghĩ đến cảnh sắp gặp nữ nhân đầu tiên của hắn, hai nữ liếc nhau, nhìn thấy ánh sáng tràn ngập đấu chí trong mắt đối phương, đồng thanh nói:
“Không thể để nàng xem nhẹ!”
…
Linh Vũ Thành
Bên trong Phủ thành chủ.
Một nam tử trung niên hình dáng cao lớn, thân mặc lục bào, mặt mũi uy nghiêm ngồi tại phòng khách.
Hắn chính là Mộc Hoành, thành chủ Linh Vũ Thành, ngoại môn trưởng lão Thất Cấp tu chân thế lực Thiên Mộc Tông, Hóa Thần Kỳ cấp bậc cường giả.
Bất cứ thân phận nào của hắn cũng khiến người khác phải ngưỡng mộ, địa vị cao cao tại thượng, tại Linh Vũ Thành có thể nói trở tay thành mây, lật tay thành mưa.
Bất quá giờ phút này Mộc Hoành mặc mũi dữ tợn, hai mắt đỏ ngầu vì tức giận, nhìn sang một thiếu niên tóc trắng một mặt ủy khuất đang quỳ gối giận giữ hét:
“Thằng nghịch tử, xem ngươi đã làm gì?”
Hắn vừa mắng chửi vừa chỉ tay về một phía.
Nhìn theo hướng hắn chỉ, chỉ thấy một nam tử áo đen mất hết tứ chi nằm hấp hối trên mặt đất, linh lực của một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ vẫn không thể khép lại vết thương trên người, máu tươi chảy ròng, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên đã trở thành phế nhân chân chính.
Người này tên Mộc Ưng, là tâm phúc dưới trướng của Mộc Hoành, lòng trung thành tuyệt đối, rất được Mộc Hoành xem trọng.
Nhưng hắn không ngờ Mộc Ưng lại nghe lệnh nhi tử Mộc Kiêu của hắn, thông đồng làm bậy, dẫn đến thân tàn ma dại, cũng đồng nghĩa Mộc Hoành hắn mất đi một tâm phúc trợ lực.
Hắn sao có thể không tức giận?.
Bốp
Một bàn tay tán đi qua, Mộc Kiêu gương mặt sưng húp, hai cái răng gãy rụn.
Nhìn bộ dạng thảm hại của con trai, Mộc Hoành gằn từng chữ nói:
“Giỏi, giỏi lắm, Quân Lâm Khách Sạn ngay cả ta cũng không dám dây vào, không ngờ con trai ta lại sai người đến trước nó hung hăng càn quấy, ngươi thật giỏi!”
Nghe phụ thân mắng chửi, Mộc Kiêu hai mắt co rụt lại, hắn từ nhỏ thiên phú phi phàm, sở hữu hai loại Mộc và Băng Linh Căn, rất được phụ thân cưng chiều, lại có trưởng lão Thiên Mộc Tông hứa hẹn tương lai thu làm đệ tử, vì thế xem trời bằng vun, ghen ghét những ai thiên phú cao hơn hắn.
Mộc Kiêu tại Linh Vũ Thành có thể nói là hoành hành bá đạo, ai gặp hắn cũng phải nể ba phần. Lần này vô tình chứng kiến Lạc Nam mạnh mẽ, tham lam muốn cướp đoạt thân pháp của đối phương nên sai phái Mộc Ưng ra tay.
“Ta thật không ngờ Quân Lâm Khách Sạn có cường giả như vậy, phụ thân tại sao không cho ta biết sớm?” Mộc Kiêu không phục nói, nhìn thảm trạng của Mộc Ưng khiến hắn run lẩy bẩy, nếu người ra tay với Lạc Nam không phải Mộc Ưng mà là hắn, có lẽ hạ tràng không khác bao nhiêu đâu.
“Nói cho ngươi?” Mộc Hoành giận quá hóa cười, dữ tợn nói:
“Nói cho ngươi ta đường đường là thành chủ, lại bị một nữ tử đoạt đất mở khách sạn, một đồng thuế má cũng không giao ra, ta lại chỉ có thể mặt cười vui vẻ lấy lòng đối phương sao?”.
“Tự hào lắm sao mà nói?”
Mộc Hoành hét lớn, tiếp tục chửi:
“Lão tử từng dạy ngươi làm người khiêm tốn, núi cao còn núi khác cao hơn, không thể xem thường người trong thiên hạ, ngươi có lọt lỗ tai không?”
“Ngươi tham lam đồ của người khác thì cũng thôi, muốn cướp đoạt thì ra tay sạch sẽ một tí, tại sao lại ngu xuẩn sai Mộc Ưng chặn đường cướp người giữa thanh thiên bạch nhật?”.
“Não ngươi bị chó tha rồi sao?” Mộc Hoành càng chửi càng tức giận, quay sang tàn phế Mộc Ưng rống lên:
“Còn có ngươi, chuỵên như vậy cũng nghe theo lời hắn làm càn, chưa hỏi ý của ta”
BÙM
Mộc Hoành một chưởng đánh xuống, tu vi Hóa Thần không giữ lại chút nào, Mộc Ưng vốn tàn phế đột ngột nổ tung thành thịt vụn, chết không toàn thây.
Mộc Kiêu run lẩy bẩy, lần đầu hắn thấy phụ thân tức giận như vậy, ngay cả tâm phúc theo hầu nhiều năm nói giết là giết.
“Hừ, phế vật giữ lại làm gì?” Mộc Hoành cười lạnh, lần này hắn muốn giết gà dọa khỉ, chấn nhiếp toàn bộ phủ thành chủ một lúc.
Quả nhiên thần thức dò xét một vòng, cảm thấy đám người hầu trong nhà run lẩy bẩy, sợ hãi tột độ.
“Hix, phụ thân, hài nhi biết sai, chỉ là thiếu niên kia có quá nhiều bí mật, nếu chúng ta đoạt được…” Mộc Kiêu cố gắng lấy lại bình tĩnh, dù sao cũng là thiên tài, Mộc Hoành lại chỉ có mình hắn là con trai, hắn không sợ đối phương giết hắn.
“Ngu xuẩn, kẻ kia trẻ tuổi hơn ngươi, bản lĩnh lại kinh người như vậy, có được chủ nhân Quân Lâm Khách Sạn chống lưng, nói không có bối cảnh mạnh mẽ ngươi tin không?” Mộc Hoành ngữ điệu giáo huấn nói.
Mộc Kiêu suy nghĩ lời phụ thân, bừng tĩnh gật đầu, hắn bị lòng tham đánh mất lý trí, không có thời gian suy nghĩ sâu xa như vậy, hiện tại cảm nhận lời phụ thân nói, mồ hôi lạnh đầy lưng.
“Có câu biết người biết ta, ngươi ngay cả thân phận kẻ kia cũng chưa điều tra được, lại dám động thủ, quả thật còn quá non” Mộc Hoành dù giận dữ vẫn cố dạy bảo, dù sao thì hắn chỉ có một thằng con trai này, không dạy hắn thì dạy ai?
“Ngươi làm gì Kiêu Nhi?”
Âm thanh giận dữ chua chát của một nữ nhân hét lên, một mỹ phụ nhanh chóng chạy đến đỡ Mộc Kiêu đứng dậy, trừng mắt nhìn Mộc Hoành hét lớn.
“Mẫu thân” Mộc Kiêu như tìm được chỗ dựa, vùi đầu vào lòng mẫu thân làm nũng.
“Hừ, con hư tại mẹ quả không sai” Mộc Hoành nhìn cảnh này hừ lạnh, rõ ràng đây là cơ hội tốt giáo huấn nhi tữ, lại bị nữ nhân này phá hư.
“Ngươi nói gì? Nhi tử ngươi bị ức hiếp, thuộc hạ bị phế bỏ, ngươi lại ở đây trách chúng ta, ngươi có còn là nam nhân không?” Mỹ phụ gào thét chửi bới nói.
“Cút, người kia nếu là tức giận, đừng nói ta nho nhỏ thành chủ, dù là Thiên Mộc Tông cũng chịu không nổi đâu” Mộc Hoành hét ầm lên, gương mặt tức giận đỏ bừng.
“Cái gì?” Mỹ phụ âm thanh im bặt, sắc mặt hơi tái nhợt, khó khăn mở miệng hỏi, hơn ai hết nàng biết Thiên Mộc Tông lợi hại, vậy mà không chịu nổi cơn giận của nữ nhân kia.
Nàng rốt cuộc là ai?
“Hai người cút vào cho ta, trong ba tháng tới không được bước ra khỏi nhà nữa bước, đích thân ta sẽ giám thị” Mộc Hoành hướng vợ con dứt khoát nói.
Biết mình lần này đuối lý, mỹ phụ cũng không dám làm càn, lôi kéo con trai vào nhà an ủi.
Ngồi một mình hồi lâu sau, Mộc Hoành tức giận trong lòng giảm bớt, hắn nhàn nhạt kêu lên: “Mộc Hổ!”
“Có thuộc hạ!” Một nam tử lưng hùm vai gấu to xác đi tới, tu vi Nguyên Anh Hậu Kỳ.
“Mang 1000 Cực Phẩm linh thạch đến Quân Lâm khách sạn bồi tội, nói đích thân ta xin lỗi Mộng Ảnh lão bản” Mộc Hoành hạ lệnh.
“Tuân lệnh thưa thành chủ!” Mộc Hổ khom người rời đi.
Nhìn bóng lưng Mộc Hổ rời đi, Mộc Hoành sắc mặt khó coi vô cùng, thuộc hạ bị giết hắn lại lo người động thủ tiếp tục trách tội, phải dâng lên quà cáp xin lỗi, cảm giác này thật không dễ chịu chút nào.
Nhưng hắn cũng hết cách, tại thế giới này, nấm đấm ai mạnh người đó chính là đạo lý, hắn Mộc Hoành nhờ hiểu rõ đạo lý này, biết ai là người nên đụng, ai là người nên nịnh bợ, mới có thể leo đến vị trí như hôm nay.
“Thiếu niên kia sẽ là ai đâu?” Mộc Hoành lẩm bẩm, bản thân hắn cũng đã thông qua trận pháp xem lại biểu hiện của thiếu niên kia tại Đấu Thú Trường, với kiến thức của một Hóa Thần Kỳ, hắn có thể nhìn ra nhiều thứ mà người khác không biết được.
Thiêu niên trẻ tuổi gọi Tiểu Nam này là thiên tài khủng bố nhất mà hắn từng chứng kiến, cho dù là Thiếu chủ Thiên Mộc Tông so sánh cũng không bì kịp, điều đó khiến hắn càng kiêng kỵ Lạc Nam, hay nói đúng hơn là tồn tại sau lưng kẻ này.
“Có thể bồi dưỡng ra thiên tài như vậy, sẽ là tồn tại khủng bố nào đây? ” Suy nghĩ trong đầu Mộc Hoành lúc này chỉ có như vậy, cả phòng khách chỉ còn một mình hắn lâm vào trầm mặc.
…
Đối giá hội ngày một đến gần, không khí tại Linh Vũ thành ngày càng sôi nổi, vô số cường giả từ bốn phương tám hướng kéo nhau về tham dự, các thế lực lớn nhỏ xuất hiện, mặc dù chưa biết có thể đấu giá được thứ gì tốt hay không nhưng bọn hắn sản sàng bỏ thời gian đến tham dự.
Tất cả chỉ vì hai chữ Thiên Cấp, thông tin đấu giá lần này xuất hiện Thiên Cấp vật phẩm đã truyền khắp thiên hạ, không chỉ thế lực tại phía Nam đại lục mà loáng thoáng có thể nhìn thấy đệ tử của các môn phái xa xôi khác kéo theo trưởng bối đến mở mang tầm mắt.
Thiên Cấp vật phẩm, mỗi một thứ đều hy hữu vô cùng, uy lực mang lại kinh khủng không cần phải nói.
Các thế lực Bát Cấp sỡ dĩ có thể xưng bá nhất phương ngoài việc thực lực nồng cốt cường đại thì hầu như mỗi nhà đều sở hữu một loại Thiên Cấp pháp bảo hoặc công pháp.
Có thể nói Thiên Cấp là căn cơ vững chắc của một thế lực, rất nhiều gia tộc, môn phái thậm chí ngay cả Địa cấp cũng không có, đừng nói gì đến Thiên Cấp.
Đó cũng là lý do quy mô đấu giá hội lần này vượt xa các năm về trước.
Bên trong Linh Giới Châu
Mặc kệ bầu không khí ngày càng nóng lên bên ngoài, hai thân ảnh vẫn yên tĩnh ngồi xếp bằng, linh lực dồi giàu gấp ba lần so với ngoại giới bao phủ bọn hắn, nữ tử cảnh giới đã hoàn toàn ổn định, mà nam giới khí tức đang từng chút từng chút một tăng lên
Bạch Tố Mai mở ra đôi mắt đẹp, cảm nhận tu vi của mình đã hoàn toàn vững chắc ở Tam giai Hậu Kỳ yêu thú, nàng hài lòng mĩm cười đẹp không sao tả xiết, vuốt mái tóc dài ngẩng đầu tìm kiếm thân ảnh nam nhân kia.
Chỉ thấy đối diện nàng không xa, một nam tử áo trắng nhắm chặt đôi mắt tu luyện, gương mặt anh tuấn nghiêm túc dị thường có một loại hấp dẫn giống cái cực mạnh.
Không phải chủ nhân nàng thì là ai?
Vô hạn yêu thương nhìn ngắm chủ nhân mình thoáng chốc, Bạch Tố Mai lúc này mới phát hiện một bộ y phục thánh khiết cao quý nhìn qua rõ ràng là một đôi với y phục trên người chủ nhân, bên cạnh nó là một cặp song kiếm lấp lánh như sao trời, cuốn hút nàng mãnh liệt.
Tiên Lữ Tình Duyên Y
Tinh Ngân Song Kiếm
Trái tim nhỏ bé run lên, hai thứ này như sinh ra dành cho nàng vậy, nàng đưa cánh tay nhỏ bé cầm lấy, khí tức thân thiết bao trùm toàn bộ cơ thể.
Quay sang nhìn Lạc Nam, Bạch Tố Mai trong lòng như được nếm mật, má đào ửng hồng hạnh phúc, nàng thủ thỉ nói nhỏ:
“Tặng cho thiếp sao? chủ nhân!”
Ngoài miệng hỏi nhưng nàng đã xoay người đứng dậy, bộ ngực đầy đặn trắng muốt run rẩy theo từng động tác, Tiên Lữ Tình Duyên che phủ lấy thân thể hoàn mỹ, tay phải cầm Ngân Kiếm, tay trái cầm Tinh Kiếm, như một nữ vệ thần trong thần thoại.
Cao quý đến cực hạn.
Bạch Tố Mai hai kiếm vũ lộng, từng luồng kiếm ảnh tung bay, âm thanh vùn vụt sắc lẽm sẳn sàng chém hết chướng ngại.
Hồi lâu sau, nàng dừng lại, tiếp tục ngồi xuống ngắm nhìn thiếu niên, Bạch Tố Mai cảm thấy cả đời mãi như thế này cũng không biết chán.
Ba ngày sau đó…
Một cỗ khí tức mạnh mẽ bao phủ toàn bộ Linh Giới Châu, bên trong đan điền Lạc Nam, Linh Thổ Đỉnh vốn có kích thước nhỏ nhất lúc này đã không kém gì Huyền Thủy Đỉnh, thậm chí to hơn một chút.
Mà khí tức Lạc Nam phát ra đã tiếp cận Nguyên Anh kỳ, mặc dù chưa chính thức sánh bằng, nhưng hắn tin tưởng bản thân không e ngại bất kỳ Nguyên Anh tu sĩ nào.
Hắn đã tiến vào Tam Đỉnh Trung Kỳ.
Khối Chân Thổ được Tần Mộng Ảnh tặng đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của nó, đẳng cấp Thổ linh lực của Lạc Nam lúc này đã không kém Thủy linh lực.
Lạc Nam mở ra con mắt đang nhắm chặt, tia sáng khiếp người bên trong lóe lên rồi biến mất, cảm nhận thực lực tự thân tiến bộ hài lòng nhếch miệng.
Một thân ảnh chợt nhào vào lồng ngực hắn, cảm nhận nhuyễn ngọc ôn hinh đầy đặn bao phủ, hương thơm bát ngát, Lạc Nam mĩm cười thỏa mãn, bàn tay nâng càm giai nhân, ngắm nhìn gương mặt tuyệt mỹ của nàng.
Bạch Tố Mai vốn dĩ hạnh phúc tràn ngập trong lòng, sao có thể nhịn được? nàng nhón chân, đôi môi đỏ mọng thơm ngát áp vào môi chủ nhân, cái lưỡi mềm mại chủ động vươn ra đòi hỏi.
Lạc Nam sao có thể phụ lòng nàng, ôn nhu mút lấy hương tân ngọc dịch, bàn tay vuốt ve bắp đùi thon mịn màn của nàng, da thịt Bạch Tố Mai mát lạnh khiến hắn thư thái vô hạn.
Mà Bạch Tố Mai dường như có kinh nghiệm, hừ nhẹ một tiếng mị hoặc, bàn tay thon thả đã thò vào quần nam tử, nắm lấy dương căn đã cương cứng của hắn vuốt ve lên xuống.
Hít
Lạc Nam hít sâu, tay nàng quá tinh xảo khéo léo, chỉ là nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống đã khiến dục hỏa hắn bùng phát, bất quá nghĩ đến Đấu giá hội sẽ diễn ra trong ngày hôm nay, Lạc Nam tạm thời đè ép xuống dục vọng.
Hắn tách môi ra khỏi môi nàng, nhìn đôi môi kiều diễm ửng đỏ ướt đẩm, Lạc Nam nghịch ngợm cho ngón tay vào miệng nhỏ của nàng, trêu chọc cái lưỡi thơm tho trơn tuột.
“Chủ nhân, thiếp muốn cùng chàng giao phối!”
Bạch Tố Mai thở hổn hển nói, bên dưới bộ phận sinh dục đã sớm tràn lan xuân thủy, nàng bản thể là Xà Yêu, dục tính cực mạnh, dù bộ dạng nhân loại có thánh khiết cỡ nào thì bản năng vẫn không thay đổi.
“Ngoan! Ta sẽ cho nàng nhưng không phải lúc này” Lạc Nam cưng chiều vuốt ve mái tóc trắng muốt như dòng suối ôn nhu nói.
“Khi nào?” Bạch Tố Mai cong môi mong chờ hỏi.
“Ta mang nàng ra ngoài tham dự Đấu giá hội, sau khi trở về chúng ta sẽ cùng nhau” Lạc Nam rút ngón tay trong miệng nàng ra, ấm nồng và ướt đẫm.
“Vâng, tất cả nghe lời chàng” Bạch Tố Mai ngoan ngoãn gật đầu, nàng từ nhỏ sống ở Sơn Mộc Lâm, đối với thế giới nhân loại bên ngoài thập phần xa lạ.
“Tố Mai của ta thật đẹp” Lạc Nam lúc này mới có dịp quan sát kỹ càng, Bạch Tố Mai thân mặc Huyền Cấp Y Phục Tiên Lữ Tình Duyên, càng tôn lên vẻ cao quý lại tràn ngập dụ hoặc.
Nhìn Tinh Ngân Song Kiếm nằm trên mặt đất, Lạc Nam nhặt lên đưa cho nàng hỏi: “Thích không?”
“Thích lắm, thiếp có cảm giác rất thân cận với nó” Bạch Tố Mai hạnh phúc tiếp nhận, vuốt ve thân kiếm.
“Nàng tiến hành nhận chủ đi, sắp tới ta sẽ tìm thêm một bộ Kiếm Pháp phù hợp với nàng” Lạc Nam hơi suy nghĩ nói, Bạch Tố Mai mặc dù có thể dùng Tinh Ngân Song Kiếm làm vũ khí, nhưng thiếu thốn Kiếm Pháp nên uy lực cũng không quá mạnh.
“Vâng” Bạch Tố Mai đối với Lạc Nam nói gì nghe nấy, lập tức nhỏ máu lên thân kiếm, tiến hành nhận chủ.
Nàng ý niệm vừa động, chỉ thấy hai thanh song kiếm cấp tốc rút ngắn lại vừa phải, treo bên hông mình.
Lạc Nam hài lòng gật đầu cười, hắn rất thích tạo hình giống một vị Kiếm tiên tử này của nàng.
Kéo lấy tay Bạch Tố Mai, ý niệm vừa động, cả hai cùng lúc rời khỏi Linh Giới Châu.
Chương 36: Đấu giá bắt đầu
“Công tử, công tử, ngươi có bên trong không?”
Cốc Cốc
Lạc Nam và Tố Mai vừa xuất hiện trong phòng đã nghe âm thanh gõ cửa cùng giọng nói hấp tấp của Trần Giang bên ngoài vang lên.
Mĩm cười nắm lấy bàn tay nhỏ của Tố Mai, mở cửa bước ra ngoài.
“Công…” Trần Giang lời còn chưa nói hết, lập tức chứng kiến một nữ nhân áo trắng như từ cổ tích bước ra đứng cạnh Lạc Nam, hắn hai mắt cấp tốc trợn tròn mãnh liệt, cái miệng mở lớn hết cỡ, lập tức lẩm bẩm lắp bắp: “Tiên nữ, tiên nữ hạ phàm, ta nhìn thấy tiên nữ”
Trần Giang xin thề với trời, cả đời này hắn chưa từng thấy nữ tử xinh đẹp như vậy, không phải, xinh đẹp hai từ đã không đủ để hình dung nàng, Bạch Tố Mai cao quý khiến hắn không dám nhìn thẳng, vội vàng chuyển dời đôi mắt, sợ ánh nhìn hèn mọn khinh nhờn đến nàng.
“Hừ, mau gọi thiếu phu nhân” Lạc Nam vừa tức giận vừa buồn cười, đạp vào mông hắn một cước.
“Tiểu tử tham kiến thiếu phu nhân” Trần Giang vẫn chưa hết ngu ngơ, theo bản năng nói nói, hắn có nằm mơ cũng không ngờ bên cạnh công tử đột ngột xuất hiện một vị tiên tử như vậy, theo cách xưng hô công tử muốn hắn gọi, nàng rõ ràng là nữ nhân của công tử.
“Hihi, hắn là thuộc hạ của chàng?” Bạch Tố Mai che miệng cười khẽ, nghe Lạc Nam giới thiệu mình, nàng hạnh phúc nép mình vào người hắn.
“À phải rồi công tử, còn 2 giờ nữa đã đến thời gian đấu giá, Mộng Ảnh tiểu thư đang chờ đợi công tử” Trần Giang cố gắng ổn định tâm thần, nhớ lại chính đề bẩm báo.
“Mộng Ảnh tiểu thư?” Lạc Nam sắc mặt cổ quái nhìn Trần Giang, tên này gọi hắn công tử, lại gọi Tần Mộng Ảnh là tiểu thư, đây không phải là nói…
“Là nàng muốn ta gọi như vậy?” Trần Giang lúng túng giải thích, hắn cũng không hiểu vì sao một người cao cao tại thượng như Tần Mộng Ảnh đột ngột muốn như vậy.
“Được rồi, lập tức xuất phát” Lạc Nam gật đầu, không tiếp tục tra hỏi.
…
Một tấm lưng mê người vô hạn lại xuất hiện trong tầm mắt, hôm nay nàng mặc bộ cung trang màu tím trơn nhẵn, càng làm nổi bật đường cong vô hạn của cơ thể mỹ miều.
Nghe tiếng bước chân, Tần Mộng Ảnh quay đầu lại, chợt ánh mắt nàng lóe lên, ý vị thâm trường nhìn chằm chằm một nữ tử áo trắng.
Hôm nay Tần Mộng Ảnh mang một tấm lụa mỏng che phủ gương mặt, cho người ta một cảm giác mơ màng.
“Đây là tiên tử phương nào? Tiểu Nam ngươi còn không giới thiệu?” Đợi đám người Lạc Nam đến gần, Tần Mộng Ảnh liếc xéo hắn mở miệng hỏi.
Nghe trong giọng điệu của nàng một tia khác thường, Lạc Nam cũng không suy nghĩ nhiều, hắn cười gật đầu nói:
“Nàng gọi Bạch Tố Mai, một trong những người phụ nữ của ta”
Nói xong không để ý ánh mắt khác thường của nàng, nhìn Bạch Tố Mai cười nói:
“Tố Mai, đây là bằng hữu của ta, nàng có thể gọi nàng Mộng Ảnh tỷ”
Bạch Tố Mai ôn nhu gật đầu, vuốt ve lọn tóc, nhìn Tần Mộng Ảnh gật đầu ôn nhu nói: “Tố Mai ra mắt Mộng Ảnh tỷ”
Với ánh mắt của Tần Mộng Ảnh sao có thể không nhận ra bản thể của Tố Mai? hơn nữa nàng còn nhận ra khế ước chủ tớ giữa hai người, rõ ràng Lạc Nam đã trở thành sinh mệnh của nữ yêu tên Tố Mai này.
Nghĩ đến đây, Tần Mộng Ảnh ôn nhu cười, kéo tay Bạch Tốt Mai hết sức thân thiết nói: “Muội muội thật xinh đẹp, thật phúc khí cho tên ngốc này”
Vốn dĩ Tần Mộng Ảnh cảm giác tu vi của Lạc Nam tiến bộ, biết hắn đã thành công luyện hóa Chân Thổ mình tặng, định mở miệng chúc mừng, bất quá sự xuất hiện Tố Mai khiến nàng lười để ý đến hắn.
Lạc Nam vuốt mũi xấu hổ, đi sau hai người các nàng.
Mà Trần Giang chính thức trở thành cái đuôi đi sau bọn hắn.
…
Đa Bảo Các
Mặc dù không phải chính thức đến nơi này, nhưng mỗi lần Lạc Nam đều phải cảm thán mức độ xa hoa của nó, hôm nay nơi đây tấp nập gấp nghìn lần thường ngày, vô số tu sĩ phi hành trên không, các loại pháp bảo, tọa kỵ đa dạng không kể xiếc, hiển nhiên đều đến tham gia Đấu giá hội.
Cứ vài hơi thở là có một đội chừng trăm người toàn thân bao phủ khôi giáp lấp lánh đi tuần xung quanh, giải quyết các vấn đề xung đột cũng như mất trật tự, tu vi bọn hắn đều ở mức Kim Đan kỳ trở lên.
“Đó là Hộ Kim Vệ, một lực lượng tinh nhuệ của Đa Bảo Các dùng để duy trì an ninh các dịp quan trọng” Tần Mộng Ảnh lên tiếng giải thích nói.
Bạch Tố Mai cảm thấy mọi thứ đều mới lạ, nàng nhìn đông nhìn tây, bộ dạng hết sức khả ái.
Lúc này Bạch Tố Mai cũng được Tần Mộng Ảnh dùng khăn che lại gương mặt thiên thần, tránh những phiền phức không đáng có.
Mặc dù như vậy nhưng vẫn liên tục có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm hai người các nàng, hiển nhiên thân thể hoàn mỹ và khí chất đặc biệt rất khó để che giấu.
Chưa kể một cặp Tiên Lữ Tình Duyên Y nàng và Lạc Nam đang mặc, vừa nhìn đã cao quý thoát tục, chẳng khác nào một đôi thần tiên quyến lữ, muốn người khác không chú ý cũng rất khó.
Mà Lạc Nam cũng cảm giác được thỉnh thoảng có vài nữ tử nhìn lén hắn, hiển nhiên danh tiếng tại Đấu Thú Trường đã truyền ra, khiến tên này cũng có chút gọi là máu mặt.
“Kính chào quý khách, xin cho kiểm tra thiệp mời, người có thiệp mời có thể mang theo một người đồng hành” Hai vị nữ tử xinh đẹp mặc sườn sám đứng ngay lối vào, chú ý đến trang phục Tố Mai đang mặc, trong mắt lóe lên một tia hâm mộ, bất quá vẫn lịch sự cung kính.
Lạc Nam nhớ đến tấm thẻ hoàng kim mà vị nữ Chấp sự Đa Bảo Các gọi Thành Bích cho hắn, lúc này lấy ra đưa hai nữ tử xem xét.
Mà Tần Mộng Ảnh cũng thong thả lấy ra một tấm thẻ sáng lấp lánh màu đen tuyền, đưa đến trước mặt hai nữ.
Nhìn tấm thẻ đen tuyền trên tay Tần Mộng Ảnh, hai nữ tiếp tân gương mặt chợt đại biến, cả hai khom sát người đồng thanh nói:
“Xin ra mắt đại nhân, là chúng ta chậm trễ, đại nhân có thể mang bao nhiêu người vào tùy ý, gian phòng bậc nhất tại đấu giá hội đã được chuẩn bị sẳn sàng”
“Được rồi, còn không mau tiến vào!” Tần Mộng Ảnh huýt đám người Lạc Nam một cái, không thèm để ý thiệp mời hoàng kim của hắn, thong dong tiến vào.
Lạc Nam đám người mộng bức, trước mặt Tần Mộng Ảnh bọn hắn hơi lộ vẻ quê mùa, bất quá vẫn ngoan ngoản theo sau nàng.
Một màn này cũng khiến vô số quan khách gần đó chứng kiến, một đám vẻ mặt khiếp sợ nhìn nhau nghị luận ầm ĩ:
“Nữ nhân áo tím kia là ai? Dù là thành chủ đích thân đến cũng không có đãi ngộ như vậy nha”
“Tấm thẻ màu đen kia là thế nào? Sao khác biệt thiệp mời của chúng ta quá vậy?”
“Hừ, kiến thức hạn hẹp, đó là Hắc Tinh Tạp, một loại thẻ cực Vip của Đa Bảo Các”
“Đúng rồi, nghe nói chỉ những người thân phận bất phàm, lại từng làm ăn lớn với Đa Bảo Các mới được cấp thẻ”
“Ta cũng nghe sư phụ nói qua, cả Băng Thiên Đại Lục ức vạn cường giả, không vượt quá trăm vị có được loại thẻ này, không ngờ hôm nay may mắn diện kiến”
“Lát nữa đấu giá, tuyệt đối nhường nhịn nữ nhân kia một chút, nhân vật như vậy chúng ta không chọc nổi”
Nghe đám người nghị luận, một âm thanh không hài hòa truyền đến:
“Hừ có gì quý giá? Gia chủ nhà ta cũng có thứ đó”
Nhìn theo âm thanh, chỉ thấy ba người từ tốn tiến đến, 2 già 1 trẻ, toàn thân Đỏ rực trang phục, hỏa hệ linh lực nóng nảy vô cùng.
“Là người Diễm gia”
Đám người nhận ra thân phận ba người này, cũng đồng ý lời nói của hắn, với thân phận của Diễm gia chủ, có Hắc Tinh Tạp cũng không phải chuyện lạ.
Nhìn đám đông một mặt khiếp sợ, Diễm Dương trong lòng đắc ý, ngoài mặt tỏ vẻ thong dong cùng Diễm Huy và một ông lão tóc trắng tiến vào đại môn.
Ông lão tóc trắng này chính là trưởng bối đi theo bảo vệ hai thiên tài của gia tộc, Lục trưởng lão Diễm gia – Diễm Phong, có tu vi Hóa Thần Trung Kỳ.
Bọn hắn tiến vào không bao lâu, lại có ba người bước đến, lại là tổ hợp hai trẻ một già, nam anh tuấn bất phàm, nữ che mặt chỉ để lộ đôi mắt to tròn lanh lợi nhưng thân thể uyển chuyển lã lướt lại không che được, hấp dẫn ánh nhìn của kha khá tu sĩ xung quanh dò xét.
“Không biết lần này huynh đài kia có đến không?”
Lý Lân nhìn quanh dáo dát, miệng lẩm bẩm nói, gần đây hắn nhận được thông tin một Nguyên Anh Kỳ muốn gây khó dễ cho vị thiếu niên kia, kết quả bị cường giả thần bí trong Quân Lâm Khách Sạn một câu phế bỏ tứ chi, điều đó làm hắn càng thêm kiên định phải ôm bắp đùi Tiểu Nam công tử.
Thử hỏi một thiếu niên có cường giả khủng bố như vậy bảo vệ sẽ có bối cảnh nhỏ sao?
“Hừ, tìm làm gì chứ, tất cả tùy duyên” Lý Trúc Loan không hài lòng nói, nàng cái này biểu ca gần đây trở nên kỳ quái, đối với nàng khách sáo phi thường, lại thường tìm tòi thông tin về thiếu niên kia, bộ dạng còn gấp gáp hơn cả nàng.
Chẳng lẽ hắn thật lòng ngưỡng mộ người kia đến thế? Thật lòng muốn kết tri âm sao?
Mà nàng gần đây cũng không hiểu nổi mình, thường hay tưởng nhớ bộ dạng thô bạo nhưng tiêu sái của người nào đó trên sàn đấu, nhờ hắn mà nàng còn thắng cược lượng lớn Linh Thạch, đặc biệt là “tiểu huynh đệ” hùng dũng oai vệ vươn cao kia, mỗi lần nhớ đến bên dưới nàng lại róc rách nước.
…
Nơi đấu giá được bố trí tại tầng 3 của Đa Bảo Các, cả một tầng rộng lớn hơn sân vận động nơi này đều được dùng làm không gian tổ chức Đấu giá hội, đám người Lạc Nam chỉ thấy đã có vô số ghế ngồi được sắp xếp ngăn nắp thành hình xoán óc, ở giữa trung tâm không gian là một sân khấu lộng lẫy.
Mà ở gần trung tâm sân khấu có khoảng chục căn phòng bố trí xen kẻ lẫn nhau, lại không che mất tầm nhìn của khán quan ở các ghế.
“Mời các vị khách quý vào phòng đặc biệt” Một thanh niên phục vụ anh tuấn lịch sự khom người nói, hiển nhiên với việc sở hữu Hắc Tinh Tạp, Tần Mộng Ảnh có đãi ngộ đặc biệc.
Đi theo thanh niên phục vụ, đám người Lạc Nam tiến vào một căn phòng có đánh số 4 trong số các căn phòng đó, bên trong đã đầy đủ tiện nghi cùng trà thơm đợi sẳn, bọn hắn ngạc nhiên phát hiện từ bên trong căn phòng trong suốt có thể hoàn toàn quan sát cảnh tượng bên ngoài, mà người bên ngoài bị trận pháp cản trở không thể dò xét tình huống bên trong.
Đám người ngồi xuống ghế nệm, Tần Mộng Ảnh hài lòng gật đầu hỏi phục vụ: “Lần này dự kiến cao bao nhiêu Hắc Tinh Tạp xuất hiện?”
“Tính luôn tiểu thư, đã có 4 vị quý khách sở hữu Hắc Tinh Tạp xuất hiện” Phục vụ khom người kính cẩn đáp, mỗi một vị sở hữu Hắc Tinh Tạp đều có thân phận bất phàm, hắn đương nhiên không dám thất lễ.
“Ồ, lần này đấu giá mời bao nhiêu khách?” Lạc Nam tấm tắt cảm thán sự uy tín trong làm ăn của Đa Bảo Các, mở miệng hỏi.
“Bẩm công tử, tổng cộng một vạn hai ngàn khách mời” Thanh niên Phục vụ vẫn kính cẩn.
“Được rồi, ngươi có thể lui” Tần Mộng Ảnh xua tay.
“Vâng, cần gì cứ gọi tiểu nhân” Phục vụ khom người cáo từ.
“Không ngờ đã xuất hiện 3 người, xem ra sức hấp dẫn của Thiên cấp thật sự quá lớn”
Tần Mộng Ảnh cảm thán, Quân Lâm Khách Sạn của nàng cũng là một kiện Thiên Cấp pháp bảo loại hình kiến trúc, hơn ai hết nàng hiểu những lợi ích khổng lồ mà hai chữ Thiên Cấp mang lại.
“Ta cũng không có ý định cạnh tranh Thiên Cấp, tùy vào vận may xem có thứ nào thích hợp hay không mà thôi” Lạc Nam mĩm cười, sở hữu hệ thống hắn cũng không quá quan trọng việc tranh đoạt, được thì mua, không thì thôi vậy.
“Hừ, ngay cả Lôi Hỏa Huyền Công cũng tiện tay cho ta, Tiểu Nam ngươi xem ra gia tài không nhỏ” Tần Mộng Ảnh kiều hừ nói.
“Ta còn thứ khác định tặng nàng” Lạc Nam cười thần bí nói.
“Hả? đâu? Cái gì?” Tần Mộng Ảnh hai mắt sáng lên, chỉ cần đồ hắn tặng nàng sẽ không từ chối.
“Bí mật” Lạc Nam nhếch miệng cười xấu xa, tạm thời không có ý định giao cho nàng.
“Ai mà thèm!” Tần Mộng Ảnh lập tức thay đổi thái độ.
Bạch Tố Mai nhìn chủ nhân và Mộng Ảnh tỷ tỷ giống đôi tình nhân cãi cọ, hai mắt cong thành nguyệt nha, khóe môi mĩm cười xinh đẹp vô hạn.
…
Trong lúc bọn hắn đùa giỡn, hàng vạn ghế ngồi cũng dần chật kín, cũng lần lượt có người được mời vào phòng vip, mỗi lần đều sẽ dẫn đến sự thán phục từ vô số người xung quanh.
“Hắn không phải bên trong phòng vip đi?”
Lý Lân sắc mặt không dễ nhìn, nơi đây mặc dù đông đúc nhưng với tu sĩ Kim Đan việc quan sát cũng không khó, hắn tìm mãi không thấy thân ảnh Lạc Nam, chỉ có các căn phòng dành cho khách vip mới ngăn cản được dò xét từ bên ngoài.
“Nói không chừng không tham gia đâu” Lý Trúc Loan nghĩ đến việc không còn gặp thiếu niên kia khiến sắc mặt nàng hơi ảm đạm.
“Không có khả năng, với thân phận của hắn sao có thể bỏ qua sự kiện long trọng này?” Lý Lân phản bác.
“Ngươi biết thân phận của hắn?” Lý Trúc Loan nghi hoặc.
“Ta đoán” Lý Lân bình tĩnh đáp trả khiến Lý Trúc Loan giận nghiến răng, nàng thật không hiểu tên biểu ca này nghĩ gì trong đầu.
Mà sau lưng bọn hắn, một lão già khóe mặt hơi co giật, không biết hai tên tiểu bối nhà mình đang nói về ai, hắn chính là một vị trưởng lão của Lý gia, Nguyên Anh Viên Mãn tu sĩ.
Mà cách bọn hắn không xa, Hàn Liệt và Hàn Minh mặt mày ủ rủ, đang một mặt tội nghiệp nhìn một bà lão lưng còng tóc xanh.
Hàn Liệt ấm ức nhận lỗi nói: “Tứ trưởng lão, là chúng ta nhất thời sơ suất, thua cược số lượng Linh Thạch”
Hàn Minh phụ họa: “Đúng rồi, kẻ kia thật sự là quái vật, khiêu chiến vượt cấp dễ như ăn cháo, chúng ta không lường trước được”
Bà lão lưng còng tên Hàn U, là Tứ trưởng lão của Hàn gia, tu vi Hóa Thần Sơ Kỳ, nàng cực kỳ tức giận hai tên hậu bối thua cược lượng lớn Linh Thạch trước khi tham gia đấu giá, nếu không phải đây là hai thiên tài của gia tộc, chỉ sợ đã một tay bóp chết bọn hắn.
Cưỡng ép lửa giận dâng lên trong lòng, Hàn U khàn khàn nói: “Đợi đấu giá kết thúc lão thân sẽ bẩm báo để gia chủ định đoạt”
Hàn Minh và Hàn Liệt một mặt khó coi nhìn nhau, lần này nếu vì thua cược mà không đủ tiền cạnh tranh vật phẩm, bọn hắn không có quả ngon để ăn.
Mà trong lúc đám người lo việc cá nhân, một thân ảnh mê người quyến rũ đã xuất hiện giữa trung tâm sân khấu, chỉ thấy nàng một thân hồng sắc y phục, ngực nở mông cong, chân dài lã lướt, mái tóc dài búi lên sang trọng, đôi môi kiều diễm thoa son màu tím như trái nho chín mọng, mắt phượng ngập nước mê ly.
Toàn trường bỗng chốc an tĩnh lại rất nhiều, nhìn chằm chằm nữ tử vừa xuất hiện giữa sân khấu.
“Là nàng sao?” Lạc Nam thầm nghĩ, nữ nhân thành thục này chính là người giao dịch lần trước với hắn.
Thành Bích – Chấp sự Đa Bảo Các.
Thành Bích quyến rũ đảo mắt toàn trường, khóe mắt thỉnh thoảng liếc về căn phòng số 4, trong lòng thầm cảm thán bản lĩnh thiếu niên gọi Tiểu Nam này, nàng cho người âm thầm thu nhập thông tin của hắn, biết rõ người này vừa tới Linh Vũ Thành không lâu, lại làm nên toàn chuyện không nhỏ.
Chấn nhiếp vạn người tại Đấu Thú Trường, gây thù với thiếu thành chủ, đặc biệt là có quan hệ mật thiết với nữ nhân kia, tất cả đều khiến Thành Bích nàng thập phần tò mò về hắn.
Tạm gác suy nghĩ trong đầu qua một bên, Thành Bích vận dụng linh lực, đôi môi mê người hé mở, thổ khí như lan thanh thoát nói:
“Kính chào chư vị quan khách, tin tưởng không ít người nơi đây nhận thức tiểu nữ là chấp sự Đa Bảo Các, bất quá hôm nay tạm thời có thêm một thân phận khác”
Dừng lại một chút, nàng che miệng cười khẽ, bộ ngực cự đại run run sau làn áo khiến không ít nam nhân nuốt nước bọt.
Chỉ nghe nàng nói tiếp: “Hôm nay tiểu nữ tử hân hạnh chủ trì Đấu Giá Hội long trọng này, hy vọng các vị nể mặt”
Mà nàng vừa dứt lời, hai luồng uy áp cực mạnh cấp tốc lan tỏa toàn bộ không gian phòng đấu giá, hầu hết tu sĩ sắc mặt trắng bệch, cảm thấy linh lực toàn thân hơi run sợ, cả đám sắc mặt đại biến thốt:
“Hai vị Luyện Hư kỳ cường giả”
Hiển nhiên là hai cường giả siêu cấp của Đa Bảo Các, muốn ra oai phủ đầu đề phòng có người gây sự hay nổi máu tham lam cướp đoạt vật phẩm.
Nhận ra ẩn ý của Đa Bảo Các, vô số người thay đổi tư thế, cả đám nghiêm chỉnh vô cùng.
Nhìn thấy tình cảnh này, Thành Bích cười mĩm hài lòng, nghiêm trang tuyên bố:
“Định kỳ Đa Bảo Các Đấu Giá Hội chính thức bắt đầu”