• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Cigarred

"Vậy hiện giờ cô..." Từ Kiệt cúi đầu nhìn đầu Ôn Dư, mặc dù không thấy biểu cảm của cô nhưng cũng có thể tưởng tượng được tâm tình cô giờ phút này. Chắc hẳn cũng không hy vọng mình nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của cô, phải để cho cô chút không gian.

Nhìn dáng vẻ giả vờ của anh ta, trong lòng Ôn Dư cười nhạo một tiếng, lại nói: "Không sao đâu, nói không chừng họ sẽ lại tiếp nhận tôi lần nữa. Nhưng hiện giờ tôi chưa thể nhận thua..."

Cái gia đình lạnh lẽo của cô, còn có một đám sài lang hổ báo, trong mắt Từ Kiệt, cô không khác gì một con cừu không có khả năng tự bảo vệ mình. Có lẽ lời nói của cô quá có sức lây nhiễm, anh ta lại là người theo khuôn phép cũ, không thể làm những chuyện kinh hãi thế tục, cô nói như vậy khiến tim Từ Kiệt đập nhanh như trống.

Thử một lần đi, cứu rỗi cô ấy... như trong sách viết vậy. Không quá chân thật, nhưng anh ta đột nhiên bừng tỉnh, phát hiện ra cuộc sống của mình những ngày qua thật nhàm chán.

"Không cần sợ, ít nhất cô còn có tôi... Một người bạn." Anh ta vừa nói đã nhận ra mình thất thố, lập tức thay đổi lời nói sắp ra khỏi miệng.

Trên thực tế anh ta chẳng có quan hệ gì với Ôn Dư.

Tâm tình anh ta hiện giờ có hơi phức tạp. Nói không có gì là giả, mọi chuyện cứ như một giấc mơ, Ôn Dư thay đổi, đột nhiên xông vào cuộc sống của anh ta. Anh như đang đứng bên ngoài một dinh thự sang trọng, như kẻ rình mò theo dõi một thế giới khác thông qua một khe hở.

"Bạn?" Ôn Dư bỗng nhiên tự giễu, "Tôi cho rằng bác sĩ Từ không muốn làm bạn cùng tôi, dù sao tôi cũng không coi trọng bản thân mình, trước đây tôi rất khó chịu, không được yêu thích..."

Nửa khuôn mặt của cô vùi trong bóng tối, dường như Từ Kiệt có nhớ đến dáng vẻ của cô trong quá khứ, đối chiếu với bây giờ, cảm xúc kháng cự ban đầu đã phai nhạt đi nhiều... Cô lúc này trông đáng thương hơn, chỉ một lòng muốn chăm chỉ làm việc để bản thân trở nên tốt hơn, chỉ có vậy.



"Tại sao không phải là bạn bè, thực ra tôi luôn cảm thấy... cô là một cô gái rất tuyệt vời." Từ Kiệt vội mở miệng, lời nói ra lại có chút trái với ý nghĩ, nhưng đối với Ôn Dư hiện giờ anh ta đã có thể tự lừa gạt mình, "Đừng lo, mọi chuyện sẽ trở nên tốt hơn, sau này cô cần phải tiếp tục kiên trì..."

Nghe có vẻ tự nhiên đầy thiện lương, Ôn Dư cũng không thích. Cô như thể tách làm hai, một nửa cô trôi nổi giữa không trung, lặng lẽ nhìn người đàn ông này ra sức biểu diễn. Miễn là anh ta có thể đáp ứng khát khao và tưởng tượng của mình, thật ra anh ta cũng có một mặt như vậy.

Ôn Dư ghét như vậy nhưng hiện giờ cô cần phải mau chóng chuẩn bị sẵn sàng, sắp có một màn ngươi chết ta sống. Những tên ác ma đó, trốn tránh bọn họ không bằng chiến thắng bọn họ.

Mặc kệ là thủ đoạn gì... chỉ cần hợp lý là có thể làm được.

Cô mới không muốn thua một cách thảm hại!

Những gì cô phải làm là, ẩn nấp, phát hiện kẻ địch, sau đó bắn chết, ngăn chặn tất cả mọi khả năng thất bại. Ôn Dư muốn cảm giác an toàn tuyệt đối. Hiện giờ Ôn Dư vẫn còn là con mồi mềm yếu, cần phải lẩn sâu trong rừng rậm, tích tụ sức mạnh dần dần.

"Tôi sẽ làm vậy." Ôn Dư cười rộ lên, "Bảo vệ tốt chính mình, tiếp tục kiên trì." Sau đó giết chết đối phương.

Từ Kiệt thở phào nhẹ nhõm, lấy khăn giấy đưa cho Ôn Dư để cô lau nước mát. Thật ra Từ Kiệt không hiểu sao phụ nữ luôn thích khóc, rất nhiều lúc anh ta đều dịu dàng an ủi nhưng trong lòng lại thấy mệt mỏi, nhưng hôm nay anh ta lại chủ động an ủi Ôn Dư.

Ôn Dư đâu có giống những người đó. Lúc này Từ Kiệt đối với Ôn Dư tràn ngập kiên nhẫn, hoặc là nói, anh ta tràn đầy kiên nhẫn với cơ hội.

Dường như Ôn Dư lại lo sợ bất an, hỏi anh ta: "Thật sự có thể ở trong nhà bác sĩ Từ sao?"

Từ Kiệt đã nói như vậy, không thể thu hồi, anh ta gật đầu: "Có thể, hiện giờ tôi ở một mình trong một căn chung cư, không có ai khác, cô cũng không cần lo sợ bị ảnh hưởng. Sau này cô có tính toán gì không?"

"Tôi có mấy người bạn, có lẽ bọn họ sẽ nguyện ý giúp tôi, tôi sẽ không ở không trong nhà bác sĩ Từ."

"Không cần phải nói những lời này, dù sao chúng ta cũng là bạn bè."

Cô nói như vậy Từ Kiệt liền không vui. Nếu Ôn Dư đưa anh ta tiền thì liền biến thành trao đổi tiền bạc giữa hai bên, không phải nợ ân tình, bây giờ trả tiền xong thì sau này không còn gì nữa. Nếu sau này Ôn Dư có thể thành công...



Anh ta suy nghĩ, lấy chìa khóa nhà ra đưa cho Ôn Dư, "Chìa khóa này cô cầm trước đi, tôi còn có cái khác, sau này ra ngoài cũng phải chú ý an toàn, tôi lo lắng vị hôn phu kia vẫn đang tìm cô... Dù sao tháng trước cũng mới đến đây..."

Lý Đông Ngọc tháng trước vẫn còn tìm tới sao? Phản ứng đầu tiên của Ôn Dư là không tin, cô nắm chặt chùm chìa khóa lạnh lẽo, dáng vẻ sợ hãi, "Vậy..."

"Tôi đảm bảo, tuyệt đối không nói ra." Gần như Từ Kiệt còn giơ tay lên thề với trời, đây chính là điều không ổn ở một cô gái, quá yếu đuối, không dễ an ủi. "Nếu như tôi nói ra thì sẽ bị thiên lôi..."

"Đừng nói nữa." Ôn Dư giữ tay anh ta. "Tôi tin anh."

...

Ôn Dư cứ như vậy ở lại trong nhà Từ Kiệt, không hề xa lạ cũng không làm gì ra vẻ. Mới đầu cô thể hiện như một tiểu thư gặp chuyện, sợ hãi, bất an nhưng qua mấy ngày... Khi Từ Kiệt đã gần như tiếp nhận sự tồn tại của cô thì tự nhiên cô cũng biểu hiện ra một mặt 'kiêu ngạo' nên có.

Nếu Từ Kiệt cảm thấy cô là một tiểu thư cao quý, cho dù là gặp khó khăn thì sự cao quý trong cốt cách cũng sớm muộn thể hiện ra, dù sao cũng là do anh ta, đây không phải là thỏa mãn ảo tưởng của anh ta sao?

Ôn Dư không hề khách sáo, đưa ra rất nhiều yêu cầu đối với anh ta.

Nhưng vẫn giữ chừng mực.

Cái gọi là 'chừng mực' này là cho anh ta đủ mặt mũi, thích hợp khuấy động lòng hiếu thắng của anh ta, cho anh ta cảm xúc thỏa mãn đồng thời đưa ra yêu cầu. Cho dù xong việc anh ta bình tĩnh lại rồi thấy hối hận cũng không thể mở miệng cự tuyệt.

"Bác sĩ Từ thật lợi hại, không ngờ ở tuổi này đã có sự nghiệp của riêng mình, còn rất ham học hỏi, những tên công tử mà tôi biết." Ôn Dư nói dối không chớp mắt, "Đều dựa vào cha mẹ, vừa sinh ra đã ở vạch đích, thế giới thật bất công."

Rất nhiều thứ bất công. Ôn Dư cố ý nhìn sắc mặt của anh ta, nhìn anh ta từ ôn hòa đến nhẫn nhịn, những người như anh ta chắc chắn sẽ không phục, anh ta cảm thấy chính mình rất cần cù chăm chỉ nhưng lại không bằng những nhị thế tổ đó(*), trong lòng sẽ có phẫn hận.

(*) Chỉ con cháu gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi tiêu tốn tiền của cha mẹ, không biết lo sự nghiệp.

Thứ cô muốn chính là như vậy, gieo vào lòng anh ta một hạt giống.



Hạt giống thù hận...

Sau này anh ta sẽ trở thành một con dao của cô.

"Đó cũng là trời sinh, rất công bằng... chỉ cần mình nỗ lực là được rồi." Sắc mặt Từ Kiệt hơi vặn vẹo, nếu nói về năng lực thì anh ta cũng có một chút, mặc dù không thể làm chuyện gì kinh thiên động địa nhưng cũng không thể như bây giờ. Lời này của Ôn Dư khiến anh ta nhớ lại thời sinh viên, Từ Kiệt là sinh viên mọt sách thành tích xuất sắc, người khác cười nhạo anh ta cứng nhắc không thú vị, mà người được săn đón nhất cũng là đám con nhà giàu có tiền.

"Bọn họ như vậy đúng là đáng ghét, chiếm rất nhiều tài nguyên lại không làm được gì. Nếu đổi lại thành bác sĩ Từ, tôi tin nhất định có thể trợ giúp rất nhiều người, đúng không?" Ôn Dư ngồi trên sofa lột vỏ nho, hiện giờ cô cũng sẽ không để mình chịu thiệt, nên đương nhiên đều mua đồ tốt nhất.

Cô không ngại thêm chút lửa, ám chỉ với anh ta.

"Nếu là bác sĩ Từ thì chắc chắn có thể làm rất nhiều việc tôi không thể làm nhỉ?" Cô cho một quả nho vào miệng, sau đó nhét một quả vào miệng Từ Kiệt, anh ta đang suy nghĩ, không để ý gì mà há miệng ra.

Ôn Dư để tay ra sau lưng, ghét bỏ mà chà lau.

Cô đang dụ dỗ Từ Kiệt, anh ta luôn cảm thấy cuộc sống bất công, nếu cô cho anh ta một cơ hội, anh ta nhất định có thể tự nắm bắt. Theo suy nghĩ của Từ Kiệt, nếu Ôn Dư có thể thừa kế tài sản, anh ta có thể dùng tiền đến một nơi tốt hơn.

Tiền đề là anh ta và Ôn Dư phải ở bên nhau.

Nhưng trở ngại trong việc này, bao gồm cả vị hôn phu của Ôn Dư.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK