• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Cigarred

Nói xong anh ta lập tức cúp máy, chưa có chút thời gian bình tĩnh lại thì cơn đau bụng đã kéo đến khiến Ôn Dư ôm chặt bụng. Cô cũng biết tại sao mình lại bị đau dạ dày, làm việc và nghỉ ngơi vất vả không có quy luật gì, năm ngoái cô và người nhà cãi nhau nên đã dọn ra ngoài sống một mình.

Ôn Dư có sự kiêu ngạo của riêng mình, không muốn ở nhà chịu sự ghẻ lạnh. Mỗi người bọn họ đều nhìn cô không vừa mắt, có rất nhiều lý do như Ôn Dư xấu xí, tâm tư không tốt, làm chuyện xấu lại ngu ngốc.

Cô đúng là đã làm chuyện xấu, vào ngày sinh nhật anh trai đó, cô lấy kéo cắt nát búp bê vải mà mẹ tặng anh ta. Ôn Dư bị đánh một trận, khóc đến rối tinh rối mù, bị phạt quỳ gối trên đá cẩm thạch cả một ngày.

Hiện giờ bị đau bụng khiến cô nhớ lại rất nhiều chuyện, cô đã từng làm không ít chuyện ngu xuẩn nhưng cô vẫn muốn làm như vậy, cô chính là không muốn cho Ôn Cẩm Sanh sống tốt. Ôn Cẩm Sanh nhìn chằm chằm đồ chơi bị cô phá nát, cũng không tức giận, như người ngoài cuộc mà đứng ở tay vịn cầu thang lẳng lặng nhìn cô.

Cô quá phẫn nộ, quỳ trên đất còn không quên đâm chọc anh ta vài câu: "Anh nhìn tôi làm gì? Ôn Cẩm Sanh, anh cút ngay, có phải anh cảm thấy tôi rất dễ bắt nạt phải không?"

Ôn Cẩm Sanh lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, anh ta ăn mặc như một tiểu vương tử, mặc lễ phục màu đen chỉnh tề tinh xảo, gò má trắng như tuyết, rõ ràng là khuôn mặt giống với Ôn Dư nhưng lại đẹp như món đồ sứ quý giá.

Gen đôi khi chính là như vậy. Cả người Ôn Dư đều là vẻ thấp kém, nhát gan yếu đuối, có thù tất báo, không có chút khí chất nào. Đương nhiên đều khiến người khác khinh thường cô, Ôn Cẩm Sanh nhìn cô như không khí.

Còn anh ta không phụ gen của mình, tám tuổi Ôn Cẩm Sanh đã trưởng thành từ sớm, đối xử với cô như sinh vật cấp cao nhìn chằm chằm vào sinh vật cấp thấp, không cười nhạo cũng không thương hại. Thỉnh thoảng sẽ khẽ nhíu mày, dường như đang cảm thấy con chuột này thật chướng mắt.

"Sau này đừng làm vậy nữa, mẹ sẽ nổi giận." Ôn Cẩm Sanh không có chút đau lòng nào cho món đồ chơi không chút giá trị kia, đồ chơi như vậy anh ta còn rất nhiều. Anh ta như nhìn thấu suy nghĩ của Ôn Dư: "Đồ chơi như vậy tôi có rất nhiều, nếu cô muốn, tôi có thể tặng cô."

Anh ta nói như ban thưởng vậy.

Ôn Dư không có đồ chơi, đương nhiên thái độ của cô cũng không tốt, dù sao cũng phải chịu phạt rồi. Ôn Dư dù cố gắng đến đâu cũng không cách nào kéo gần khoảng cách với Ôn Cẩm Sanh, thành tích của cô thật sự quá tệ.

"Tôi cũng không hiếm lạ." Đầu gối cô phát đau, quật cường hét lên với anh ta: "Tôi không cần đồ chơi, tôi cũng không hiếm lạ."

Ôn Cẩm Sanh không ngại khoét thêm một dao vào miệng vết thương của cô: "Cô một cái cũng không có."

Ôn Dư không chịu nổi nữa, bắt đầu khóc giống như tất cả các cô bé tám tuổi khác, cô cảm thấy tủi thân lại buồn bã, nhưng khi cô khóc thì gương mặt kia lại càng nhạt nhòa hơn. Đầu gối cô rất đau, nhưng không dám bò dậy, như vậy mẹ sẽ càng phạt cô nghiêm khắc hơn.

Bọn họ tuyệt đối không cho phép Ôn Dư ghét anh trai mình, họ không chấp nhận được tính cách xấu xa như vậy lại xuất hiện trên người con gái mình. Không hề nghi ngờ gì, Ôn Dư là một món phế phẩm thừa thãi.

Ôn Cẩm Sanh nhìn về phía sau lưng, lạnh nhạt nói: "Cậu tới."

Ôn Dư cố gắng kìm nén tiếng khóc thút thít lại, sợ hãi khiến cho nước mắt đảo quanh hốc mắt cô, trong cổ họng tràn ra tiếng sụt sịt nghẹn ngào thê lương. Cô rất sợ cậu út, cậu út đối xử với mọi người đều rất hào phóng nhưng lại rất nghiêm khắc với Ôn Dư.

Bởi vì mẹ không thích Ôn Dư nên cậu út nhìn thấy cô luôn chán ghét nhăn mày. Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Ôn Dư không dám nhìn sắc mặt của cậu út, chỉ cảm thấy khó thở.

Cậu út là con út của thế hệ trước, lớn hơn Ôn Cẩm Sanh tám tuổi, bây giờ đang là một thiếu niên học trường quốc tế. Thân hình anh ta cao gầy, thừa hưởng cái gen tinh tế của nhà ngoại, mặt nhỏ, lưng thẳng, vóc dáng tiêu chuẩn. Anh ta còn có một đôi mắt xếch, đuôi mắt hơi hếch lên một cách tinh tế, con ngươi lộ ra khí chất cao ngạo.

"Làm sao, trộm đồ à?" Giọng nói cậu út vang lên trên đỉnh đầu Ôn Dư, anh ta cười nhạo nhìn Ôn Dư, "Trí nhớ kém thật. Thảo nào chị ấy lại tức giận như vậy."

Ôn Dư không nhịn được mà phản bác, nước mắt như hạt ngọc trai rơi xuống: "Không phải trộm! Tôi không trộm! Tôi chỉ là tức giận..."

"Sau đó phá hỏng rồi?" Cậu út đi qua bên người cô.

Ôn Dư nhìn thấy ống quần màu xanh xám của anh ta. Anh vẫn còn mặc đồng phục trường tư thục của mình, rất cầu kỳ tinh xảo, logo trường học cũng đẹp mắt. Anh ta mang theo hương bạc hà trên người, mát lạnh sạch sẽ, còn có thoang thoảng hương chua chua ngọt ngọt.

Anh ta dùng mũi chân chạm vào đầu gối Ôn Dư, "Không phải đồ của mình thì đừng tùy tiện động vào, chuyện này có hiểu không?"

Mặt giày có hơi lạnh, Ôn Dư không nhịn được mà co rụt chân lại. Cậu út nắm lấy gáy cô, một cơn gió lạnh thổi vào cổ cô, anh ta không hề có ý định giơ cao đánh khẽ, vẫn kiêu căng khắc nghiệt như vậy.

"Trong nhà chúng ta không có kẻ trộm, đồ xấu xí, an phận một chút không thì sẽ để mày đói chết."

Đầu óc Ôn Dư choáng váng, có lẽ là quỳ đã lâu, bỗng dưng đứng lên khiến cô không kịp thích ứng. Ôn Dư bật khóc, nước mắt nước mũi giàn giụa, khóc rất xấu xí nhưng cô không chịu nổi: "Tôi không phải đồ xấu xí... tôi là con gái của mẹ, giống anh trai... tôi không phải."

Có lẽ là ghét bỏ nước mũi của cô, cậu út buông tay ra, cô trơ mắt nhìn cậu út lấy ra khăn tay lau đi lau lại tay mình.

Ôn Cẩm Sanh đứng ở bậc thang, anh ta nhìn qua như bức tượng điêu khắc, độ xoăn của mái tóc cũng vừa phải hoàn hảo: "Lần này cô làm sai rồi."

Nhìn qua rất công bằng nhưng nhẹ nhàng nói một câu làm sai như đánh vào thần kinh Ôn Dư.

Ôn Dư nhào đến, như con thú nhỏ đánh lên người Ôn Cẩm Sanh. Cô dùng nắm tay và hàm răng của mình phát tiết nỗi oán hận trong lòng, khóc càng đáng thương hơn, cắn cũng mạnh vô cùng. Nhưng ngay cả đánh nhau cô cũng không đánh lại được Ôn Cẩm Sanh. Ôn Cẩm Sanh rất nhanh đã khiến cho cô đau đến buông tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK