• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Cigarred

Ôn Dư an phận ngồi trong xe, im lặng không lên tiếng, giống như không gian nhỏ hẹp này là dạ dày của một con quái vật khổng lồ nào đó, cô nắm chặt bàn tay, không dám nhìn vào mắt cậu út.

Cậu út Lý Đông Ngọc cài dây an toàn xong, tài xế mới xuất phát. Anh ta cũng không kiên nhẫn quan tâm Ôn Dư, có thể bớt chút thời gian đến đón Ôn Dư đã là cực hạn rồi. Năm nay Lý Đông Ngọc rất bận, công ty đang khởi động đợt kêu gọi vốn lần thứ ba, mà anh ta là giám đốc điều hành đương nhiên có rất nhiều việc phải làm.

Bất cứ chuyện gì cũng đều quan trọng hơn Ôn Dư. Lý Đông Ngọc cau mày, hít ngửi: "Cháu không xịt nước hoa?"

Ôn Dư làm gì có thời gian và tâm tư làm chuyện đó. "Dạ..."

"Cháu nên chăm sóc bản thân tử tế một chút, cháu cũng không còn nhỏ nữa, mặc dù bình thường mẹ cháu mặc kệ không quản cháu nhưng cháu cũng nên tự nghĩ cách đi." Lý Đông Ngọc không thích khuôn mặt mộc này của Ôn Dư, vốn dĩ lớn lên đã không xinh đẹp, cũng chẳng biết cách chăm sóc chính mình. Tuổi này của Ôn Dư đã có thể suy xét đến chuyện kết hôn, nhưng những nhà môn đăng hộ đối... có ai muốn Ôn Dư chứ?

Đặc biệt là thanh danh của Ôn Dư không tốt lắm, khi Ôn Dư học trường tư thục đã bị người ta bắt nạt, cô không được lòng người khác cũng không hoạt bát, lúc này chỉ có thể chuyển đến trường cấp 3 bình thường, đừng nói vòng quan hệ không giống Ôn Cẩm Sanh mà vòng quan hệ của những người thường cô cũng không thể đi vào.

Tóm lại, tính cách Ôn Dư cổ quái, không được người khác yêu thích. Nếu tính cách hoạt bát rạng rỡ thì Lý Đông Ngọc còn có thể nghĩ cách giúp cô, nể mặt chị gái, sắp xếp cho cô một thanh niên anh tuấn có tài. Nhưng cô như vậy không được chút nào.

Ôn Dư cũng không giận, chỉ nghe lời.

Lý Đông Ngọc rất nhanh không còn chú ý đến cô nữa, anh ta gọi cho Ôn Cẩm Sanh, và cả những người bạn có giá trị nổi bật của Ôn Cẩm Sanh nữa. Nói về tuổi tác, cậu út Lý Đông Ngọc cũng chỉ lớn hơn bọn họ tám tuổi, chơi khá thân với bạn đồng lứa của Ôn Cẩm Sanh, còn mơ hồ coi anh ta là đại ca.

"Ôn Dư, cháu có biết chuyện gì đã xảy ra không?"

Qua hồi lâu, khi Ôn Dư có hơi buồn ngủ thì giọng nói của Lý Đông Ngọc đã kéo cô trở về thực tại. Cô lắc đầu, những gì xảy ra cũng không liên quan đến cô, cô cứ như người vô hình vậy.

"Ba cháu muốn nhận nuôi một cô con gái." Lý Đông Ngọc mở nhạc trong xe, là một bài hát tiếng Quảng Đông dễ nghe, "Tôi đã gặp rồi, là một cô gái rất ngoan... Cẩm Sanh cũng thích cô em gái này, tôi nói trước cho cháu biết, không để đến lúc đó cháu lại không chịu nổi."

Dù sao Lý Đông Ngọc cũng hiểu rõ tính tình Ôn Dư, Ôn Dư chỉ cần cảm thấy bản thân bị ủy khuất thì sẽ gây chuyện. Cô dám làm hỏng đồ của Ôn Cẩm Sanh, cũng dám đánh bạn học ở trường. Nếu có thêm một cô em gái, Ôn Dư chắc chắn sẽ nổi điên.

Ôn Dư mơ màng gật đầu, uống thuốc xong cô liền thấy buồn ngủ. Trong xe lại quá yên tĩnh và ấm áp, còn có tiếng nhạc, cô chỉ cảm thấy mí mắt đang đánh nhau.

Giờ phút này bỗng có một bàn tay lạnh dán lên trán cô, lạnh đến nỗi khiến cô mở mắt ra.

Lý Đông Ngọc có bàn tay gầy mảnh mai rất đẹp, bàn tay của anh ta rất dễ nhận ra, trên ngón tay luôn mang theo một chiếc nhẫn ruby mảnh như con rắn nhỏ quấn quanh xương ngón tay anh ta, làn da trắng nõn, móng tay gọn gàng không chút bừa bãi.

Lý Đông Ngọc phát ra tiếng cười nhạo.

Vẫn là giọng điệu khinh miệt trước sau như một: "Không có tiền đồ, bây giờ đến nổi nóng cũng không dám?"

Bây giờ Ôn Dư không thể không nhìn vào khuôn mặt cay nghiệt của cậu. So với bộ dạng thời niên thiếu còn có chút trẻ con thì hiện tại anh ta đã trưởng thành, hai gò má gầy, nhợt nhạt, mũi cao, khuôn mặt góc cạnh kết hợp với đôi mắt sắc bén, rất có khí chất thượng lưu.

Nếu anh ta nhìn thẳng vào mắt người khác cũng làm cho người ta cảm thấy Lý Đông Ngọc đang coi thường họ. Huống chi khi anh ta nhìn Ôn Dư, chỉ là liếc mắt một cái. Nhưng Ôn Dư không hiểu tại sao những người phụ nữ kia đều rất thích Lý Đông Ngọc, anh ta còn được yêu thích hơn cả Ôn Cẩm Sanh.

Rõ ràng anh ta kiêu căng lại cũng không ga lăng.

"Như vậy mẹ sẽ tức giận." Ôn Dư chậm rãi nói từng chữ rõ ràng.

Lý Đông Ngọc buông tay xuống, "Đến rồi, nếu cháu đã về nhà thì có thể bảo người giúp việc dọn phòng cho." Anh ta bắt đầu sửa sang lại nếp nhăn trên âu phục, sau đó đặt đôi chân với đôi giày da sáng bóng xuống mặt đất.

Ôn Dư mở cửa xe, chỗ đậu xe chuyên dụng trong bãi đỗ xe ngầm, nơi để xe rất rộng rãi, không giống như khu phố cũ Ôn Dư, đông đúc chen chúc như đàn châu chấu. Trong tòa nhà Ôn Dư ở, ngay cả hành lang cũng để một chiếc xe điện.

"Cháu không muốn về nhà." Ôn Dư nói.

"Vậy cháu muốn đi đâu?" Lý Đông Ngọc dừng lại, ghét bỏ hỏi.

Nhưng cô không muốn trở về gặp đám người Ôn Cẩm Sanh, còn có cô em gái kia. Ôn Dư biết dựa theo tính cách mình thì cô sẽ làm ra chuyện gì. Cô rất dễ dàng ghen tỵ, dễ dàng đi trả thù người khác, chỉ cần họ thích thì Ôn Dư sẽ không thích, cô không ngại khiến mọi người ghét mình hơn.

Lời khẩn cầu của cô quả thực bị Lý Đông Ngọc dẫm nát dưới lòng bàn chân, nhưng cô tình nguyện mất mặt: "Cậu có chỗ ở không..."

Lý Đông Ngọc lạnh lùng nói: "Không có chỗ cho cháu ở."

Đáp án này Ôn Dư đã đoán được trước, nói không chừng đợi đến khi cô xuống xe, tài xế Lý Đông Ngọc còn mang xe đi tẩy trần, xua đi mọi hơi thở của cô. Lý Đông Ngọc nhất định sẽ rất ghét bỏ cô, sự ghét bỏ của anh ta thì thể hiện ra ngoài, còn sự ghét bỏ của người Ôn gia là giữ trong lòng.

Ôn Dư kìm nén nước mắt, cô biết Lý Đông Ngọc ghét thấy cô khóc, vì thế cố gắng nghẹn ra một chút nước mắt, nhìn như khóc nức nở, ngay cả giọng điệu cũng trở nên đáng thương: "Cháu không muốn về, cậu ơi... làm ơn, cháu sợ mình sẽ làm gì đó. Mọi người nhất định đều không thích nhìn thấy như vậy."

Lý Đông Ngọc quay đầu lại, giữ thang máy: "Cháu lại đây."

Ôn Dư lập tức đi theo sau, Lý Đông Ngọc không từ chối, anh ta đồng ý rồi.

Cùng đi thang máy với Lý Đông Ngọc là một loại giày vò, cho dù là đối với anh ta hay với Ôn Dư. Ôn Dư nhìn chằm chằm mặt đất bóng loáng, Lý Đông Ngọc nhìn về phía cửa, cô lập tức duy trì một khoảng cách nhất định, không khiến anh ta khó chịu mà đi theo sau anh ta.

Chỗ ở của Lý Đông Ngọc ở tầng trên cùng, một căn hộ lớn 500 mét vuông, chỉ đại sảnh cũng lớn hơn cả căn nhà thuê kia của Ôn Dư. Đây cũng chỉ là chỗ ở tạm thời của Lý Đông Ngọc, gần công ty nên anh ta mới miễn cưỡng ở lại đây.

Trang trí nhìn rất máy móc giống như khách sạn, Lý Đông Ngọc cũng lười phí tâm tư cho chỗ ở tạm thời. Ôn Dư đi theo sau lưng anh ta, nhìn anh ta mở cửa, đổi giày, cũng ngoan ngoãn làm theo. Nhưng chỗ này của anh ta không có dép cho phụ nữ, anh ta lấy một đôi dép mới đưa cho Ôn Dư, size rất lớn. Ôn Dư giống như một đứa trẻ đi trộm giày của người lớn vậy.

"Không được phép vào phòng ngủ chính, phòng của cháu tự mà chọn, cháu dùng phòng vệ sinh và phòng tắm này, bên trong kia là chỗ riêng tư của tôi." Lý Đông Ngọc viết rõ hai chữ ranh giới ở trên mặt, "Cho cháu ba ngày, đến lúc đó nhớ cút đi."

Ôn Dư khẽ gật đầu: "Cảm ơn cậu."

Tiếng Lý Đông Ngọc đóng cửa như tiếng sấm vang. Ôn Dư đói bụng, cũng không còn cách nào, chỉ có thể tìm đồ ăn trong tủ lạnh để hâm nóng dạ dày. Tủ lạnh lớn của Lý Đông Ngọc luôn đầy đồ, ngày thường đều có người đến bổ sung đồ ăn, Ôn Dư nhớ đến khuôn mặt miệt thị của anh ta, liền chọn nguyên liệu quý nhất, nấu lung tung rồi ăn qua loa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK