• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Cigarred

"Ôn tiểu thư đợi lâu chưa?"

Một chiếc xe màu đen dừng trước mặt Ôn Dư, Trương Khâm Vọng nhanh nhẹn xuống mở cửa xe, nhìn ra được rất cẩn thận sửa soạn, còn xịt nước hoa, còn đặt đệm mềm. Trương Khâm Vọng ăn mặc không giống như ở trong khách sạn trước đây, bây giờ anh ta ăn mặc như một người thành công về tài chính, chải tóc đen ngắn, bộ đồ sọc xám, trên tay còn có một chiếc đồng hồ vàng.

Ôn Dư liếc mắt một cái, tầm mắt dừng ở cổ tay anh ta: "Có tiền đồ."

"Nào có, vẫn là nhờ Ôn tiểu thư giúp đỡ, nếu không tôi cũng không thể mua xe. Cô xem chiếc xe đẹp này đi, tháng trước tôi mới mua, ước tính không mất bao lâu nữa là có thể trả hết." Trương Khâm Vọng còn cho cô xem xe của mình, nhìn rất quý trọng, điều này là việc mà Trương Khâm Vọng trong quá khứ không dám tưởng tượng.

Bởi vì được Ôn Dư đề cử, nên anh ta ở trước mặt Ôn Dư luôn cúi người, cho dù thoạt nhìn Ôn Dư có vẻ tính tình không tốt, anh ta cũng lòng tràn đầy vui sướng mà chịu đựng. Đây là Bồ Tát sống đó, Ôn Dư nguyện ý dìu dắt anh ta, để mắt đến anh ta, nếu không tại sao cô lại không giúp đỡ người khác mà lại giúp anh ta?

Anh ta cảm thấy may mắn vì lúc trước khi Ôn Dư khổ sở đã lên tiếng an ủi cô, khi đó Ôn Dư nổi giận, anh ta cũng nhịn, hiện tại xem ra... Ôn Dư nên nổi giận nhiều hơn nữa.



"Không tồi." Ôn Dư cũng nhìn xe của anh ta, khéo léo mỉm cười: "Anh có bản lĩnh đấy, tôi không nhìn lầm anh."

Cô vừa mở miệng nói như vậy, tinh thần của Trương Khâm Vọng càng phấn chấn hơn, khuôn mặt trắng trẻo đỏ ửng vì kích động, "Tôi sẽ cố gắng hơn nữa để sau này báo đáp Ôn tiểu thư!"

Anh ta bày tỏ thái độ của mình, Ôn Dư không đáp, ngậm một điếu thuốc ngồi vào xe, váy dài màu đen, bờ vai mảnh mai, xương quai xanh tinh tế, khi cúi đầu nhả khói, tóc dài xõa trên vai... trông giống như một con thiên nga đen.

Trương KHâm Vọng không hiểu sao lại nghĩ vậy, anh ta biết khoảng thời gian này Ôn Dư đi phẫu thuật thẩm mỹ, theo lý thuyết các cô là tiểu thư giàu có, cho dù lớn lên có kém sắc cũng có thể tu sửa bất cứ lúc nào, nhưng lúc trước khi gặp Ôn Dư cô còn chưa thay đổi gì.

Thứ duy nhất không thay đổi là khí chất cao ngạo đầy khí thế này.

... Anh ta rất thích.

Trong xương cốt cảm thấy Ôn Dư nên là ngang ngược bá đạo, kiêu ngạo khắp nơi. Anh ta lấy bật lửa ra, châm thuốc cho Ôn Dư, khói thuốc phả vào mặt cô, Trương Khâm Vọng hình như cũng không biết mình nên để tay chân ở đâu.

"Cảm ơn." Ôn dư không mặn không nhạt nói.

Trương khâm Vọng tự nhiên cúi đầu khom lưng: "Đây là việc tôi nên làm."

Anh ta rất nguyện ý xây dựng cảm tình với Ôn tiểu thư nhiều hơn, cảm tình này cần thiết cho việc kinh doanh, mấy tháng nay anh ta không ít lần nhân dịp lễ tết hỏi han Ôn Dư, phải thân thiết nhưng không quá phận, anh ta còn thấy ngay cả với cha mẹ mình cũng không tốn nhiều tâm tư như vậy. Trương Khâm Vọng hỏi: "Ôn tiểu thư có nhận được quà của tôi không?"

Ôn Dư đặc biệt thuê một căn hộ trong khu nhà giàu làm địa chỉ của mình, sau này ở bất kỳ phương diện nào cũng đều có ích. Chi tiêu không uổng phí, ngoài ra cô còn có chi phí thuê quần áo, giày dép, túi xách... Ngay cả khi Lý Đông Ngọc đưa cho cô 200 vạn, dựa theo kế hoạch sau này của cô thì có lẽ cũng không thể duy trì được lâu.

Món quà cô nhận được là một chiếc khăn của thương hiệu đắt tiền.



Nhưng không phải thương hiệu mà Trương Khâm Vọng làm, sợ cũng là bỏ tiền túi ra, để cho cô thấy được thành ý của mình. Mục đích của Ôn Dư hôm nay cũng không phải là mua túi xách: "Đương nhiên làm được, cậu phí tâm rồi."

Mặt anh ta hơi đỏ lên, nói: "Này... không có gì."

"Là 1 tháng tiền lương của anh nhỉ, anh mới vào làm không bao lâu, cứ bỏ tiền ra như vậy, nếu đã mua rồi thì lòng tốt của anh tôi sẽ ghi nhớ." Ôn Dư gật đầu nói.

Hóa ra cô hiểu! Trương Khâm Vọng không có phí công, tất cả những gì anh ta làm đều được Ôn Dư nhìn vào mắt, cũng được ghi nhớ lại...

"Còn nữa, Ôn tiểu thư muốn tìm tôi tư vấn túi xách quý mới nhất sao?" Trước khi ngồi xuống, Trương Khâm Vọng rót trà cho Ôn Dư. Kể từ khi bắt đầu công việc này, anh ta đã không ít lần có được thông tin liên lạc giữa các phu nhân và tiểu thư nhà giàu, bọn họ sẽ hỏi anh ta về các loại kiểu dáng túi xách, thậm chí còn nhét "phí vất vả" cho anh ta, anh ta tạm thời không thể hiểu được sự cuồng nhiệt đó.

Anh ta lớn lên cao ráo lại điển trai, đương nhiên rất khiến người ta yêu thích.

Nhưng anh ta vẫn còn nhớ đến ân tình của Ôn Dư, cô dù sao cũng không giống, anh ta cảm thấy Ôn tiểu thư là quý nhân của mình. "Nếu Ôn tiểu thư có để ý đến cái gì, cho dù phiền phức đến đâu, tôi cũng nhất định sẽ nghĩ cách giúp cô."

Anh ta còn mang đến một bộ sưu tập, đưa cho Ôn Dư lật xem. Ôn Dư vừa lật, anh ta vừa gọi đồ uống, còn đặc biệt gọi đồ ngọt mà các cô gái trẻ thích ăn, kiên nhẫn đợi Ôn Dư.

Tâm tư của Ôn Dư không để trong đó, tùy ý chỉ tay vào một cái túi đeo vai, "Cái này anh có cách chứ?"

"Cái này... để tôi xem, thì ra là bộ sưu tập mùa xuân năm nay, trước đó mấy cửa hàng đều bán hết rồi, trong nước hiện giờ không còn bao nhiêu nhưng chuyện này Ôn tiểu thư yên tâm, tôi sẽ nhờ quan hệ, nhất định sẽ giúp cô lấy được." Trương Khâm Vọng nhanh chóng tìm kiếm nguồn thông tin, thề son sắt cam đoan.

"Không sao, tôi không vội, nhưng nếu có thì tôi cũng sẽ không để anh vất vả vô ích." Ôn Dư tỏ ra hào phóng, hảo cảm của Trương Khâm Vọng với cô cũng tăng vọt.

Nhưng đấy không phải những gì Ôn Dư muốn biết, cô lật mấy trang, chỉ vào một trang hỏi: "Đây là số lượng giới hạn?"



"Đúng... Tổng cộng cũng không được mấy cái, trước đây trong cửa hàng có một cái nhưng bị mua rồi." Trương Khâm Vọng nói, "Cái này toàn thế giới chỉ có 50 cái, nhưng cá nhân tôi không thích phong cách này, bây giờ xu hướng thay đổi quá nhanh, phong cách này đã lỗi thời một thời gian rồi."

Ôn Dư hỏi: "Cái này là ai mua?"

Trương khâm Vọng suy nghĩ một hồi, "Là một người nổi tiếng trên mạng, đi cùng bạn trai đến... là một phú nhị đại, hình như là... họ Trần."

Ôn dư định thần lại, chính là cái này. Trong mộng, một trong những người đàn ông cô kết thù, một trong số đó có một tên công tử trăng hoa, khi Ôn Dư gả cho Hoắc Phong định mua một cái túi, đúng lúc cô nhìn trúng một cái thì bạn gái của người đó đi ra, yêu cầu cô nhường lại, cô cũng không đồng ý. Nên đã kết thù với anh ta, người đàn ông âm thầm gây áp lực lên công ty của Hoắc Phong khiến Hoắc Phong oán hận cô, càng thêm chán ghét cô.

"Thật trùng hợp." Ôn Dư khép bộ sưu tập lại, "Trần Phượng Thần, người quen."

"Ôn tiểu thư quen sao?"

"Đúng là rất quen." Quen đến mức hận không thể thiên đạo vạn quả anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK