• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Cigarred

Tần Tu chơi ở ban nhạc, theo hầu hết suy nghĩ của mọi người, đó chẳng phải công việc đứng đắn gì, đặc biệt là những nơi như quán bar, gần như dính liền với khu vực màu xám. Đến cả cha mẹ anh ta cũng không ủng hộ anh ta, vì thế Tần Tu một mình lang bạt bên ngoài, cùng mấy người bạn trong giới thành lập ban nhạc.

Ban nhạc có chút danh tiếng cũng coi như có chút nổi tiếng.

Nhưng theo quan điểm trong gia đình anh ta, thì là một kẻ côn đồ lưu manh, là lạc loài. Giống như những người bạn cùng trang lứa, nhiều người đã có công việc ổn định, là giáo viên âm nhạc, những người, có người thi cuộc thi tài năng rồi trở nên nổi tiếng, ngược lại Tần Tu trở thành một kẻ ngoại lai, là người không có tiền đồ đi theo con đường này.

Ôn Dư và anh ta lại lăn giường lần nữa.

Bóp cổ anh ta, cắn lên khuôn mặt anh ta, hàm răng trắng như vậy cắn người cũng thật đau. Không giống những người khác, Ôn Dư ở trên giường... có chút thô bạo, cô sẽ phát tiết sức mạnh không có nơi để phát tiết của mình. Trong mắt cô cháy rực ngọn lửa, khi Tần Tu đối mặt với ánh mắt của cô có chút sợ hãi.

Ôn Dư không một mảnh vải che thân, thân thể trắng như tuyết, thân hình mảnh mai, cổ tay nhỏ, cần cổ thon dài, hai chân quấn chặt lấy hông anh ta... Trên người cổ, ngay cả một nốt ruồi cũng không có, Tần Tu cũng không phát hiện khuyết điểm nào trên người cô. Ngay cả những người phụ nữ xinh đẹp, ít nhiều cũng sẽ có nhược điểm, có lẽ làn da sẽ thô ráp ở một số nơi, có thể có đốm nhỏ, Ôn Dư không phải người phụ nữ đẹp nhất anh ta từng gặp, nhưng là người phụ nữ đầu tiên không có khuyết điểm.

"Mạnh hơn nữa, anh không có sức à?" Móng tay Ôn Dư bấu vào bờ vai rộng của anh ta, cơ thể hãm sâu trong vòng tay anh ta, cô nhắm mắt lại, dường như đang cảm nhận niềm hưng phấn khoái cảm mà cơ thể mang lại qua những cú va chạm, cô thở hổn hển mỏng manh, hơi thở dồn dập, nhưng động tác lại tham lam không ai bì nổi.

Ánh mắt Tần Tu tăm tối, hạ thấp thân mình, tăng nhanh tần suất hơn.

Vốn dĩ muốn ôm cả người cô vào trong ngực nhưng lại biến thành tư thế đè lên hoàn toàn, đè lên một chân cô, nắm lấy một bên ngực mềm mại như phô mai, tiến vào. Ôn Dư giống như giàn giáo lung lay sắp đổ, theo từng cú rung động, thân hình mềm nhũn ra, hoàn toàn rã rời.

Cô trở thành cành liễu, Tần Tu nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, đưa tay vuốt ve, ngón tay xoa trên gò má cô, kết quả Ôn Dư kêu lên một tiếng, oán giận nói: "Vứt nhẫn của anh đi, lạnh quá."

Trên tay Tần Tu đeo rất nhiều nhẫn, không có ý nghĩa đặc biệt gì, anh ta thấy Ôn Dư nhíu mày, lập tức tháo nhẫn trên tay xuống, ném toàn bộ đi: "Em vui thì thế nào cũng được."

"Tháng sau tôi không có thời gian đếm tìm em, sư huynh tôi sẽ đến, anh ta tìm tôi ôn chuyện. Nói không chừng còn có thể giúp ban nhạc tìm chút tài nguyên." Anh ta đối với bạn bè trong ban nhạc đều rất trượng nghĩa, Ôn Dw không quan tâm đến phẩm chất của anh ta, tóm lại chỉ cần nghe lời là được.

"Vậy anh cứ làm việc đi." Ôn Dư ôm cánh tay anh ta, lười biếng dựa vào, "Phát triển tốt đối với anh rất quan trọng. Muốn được công nhận thì phải thể hiện ra thực lực."

Giống như cô, nếu như cô có bản lĩnh thì đám người Ôn Cẩm Sanh sẽ tuyệt đối không dám xem thường mình như bây giờ.

Ôn Dư vẽ vòng tròn lên cánh tay anh ta.

"Cũng đừng để tôi khinh thường."

Tần Tu cảm thấy Ôn Dư đang khích lệ mình, trong lòng dễ chịu hơn nhiều, gật đầu: "Tôi sẽ càng nỗ lực hơn. Em... khi nào thì em..." Đến cả tên cô cũng không chịu nói cho anh ta, Ôn Dư hình như không có ý định ở bên nhau lâu dài với anh ta.

Anh ta ngậm miệng lại, nuốt lời mất hứng lại vào trong.

Anh ta dám cam đoan, nếu mình nói ra thì cô sẽ lập tức cất bước rời đi.

...

Ôn Dư không đi tiễn Tần Tu, anh ta ngàn dặm xa xôi chạy đến, Ôn Dư chỉ tùy tiện dỗ dành một chút, cuối cùng cũng không hẹn anh ta cùng đến nhà ga. Từ Kiệt ở nhà gọi cho cô vài cú điện thoại, còn có một cuộc của Trương Khâm Vọng.

Đương nhiên không có Lý Đông Ngọc. Ôn Dư đã hủy số điện thoại, nhưng nếu Lý Đông Ngọc muốn tìm thì nói không chừng có thể tìm ra cô, nhưng cô dám cá, Lý Đông Ngọc sẽ không nỗ lực hay cố gắng tìm cô. Bọn họ chỉ cảm thấy Ôn Dư đang giận dỗi, là đứa xấu xỉ làm kiêu.

Từ Kiệt muốn nói cho cô một việc: "Ngày hôm qua... Người đàn ông kia lại đến tìm, anh ta còn để lại một ít tiền." Đại khái khoảng vài nghìn tệ, đủ để chứng minh rằng Lý Đông Ngọc đã bắt đầu nghi ngờ rằng cô đã trở lại.

Trương Khâm Vọng thì lại là vì chuyện của tiểu hot girl, tiểu hot girl nhờ Trương Khâm Vọng tìm hiểu về khẩu vị của Ôn Dư, nói là muốn mời Ôn Dư ăn cơm. Ôn Dư liền hiểu ra, chỉ sợ tiểu hot girl đã tin tưởng cô.

Cô ta còn cần Ôn Dư tiếp tục cung cấp cho một ít tin tức, để nắm được trái tim của Trần thiếu gia, Ôn Dư không ngại giúp thêm một chút, thêm phiền phức cho bọn họ, nếu Trần Phượng càng ngày càng coi trọng tiểu hot girl thì sau này anh ta muốn theo đuổi nữ chính cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Mặc dù là cốt truyện của tiểu thuyết nhưng những người đàn ông đó đều là tồn tại như rồng phượng loài người, nhưng Ôn Dư vẫn chưa có ý định tiếp xúc gần với họ. Dù sao đây cũng là thế giới thực, Ôn Dư cảm thấy... trên đời này, rời khỏi địa bàn của bọn họ thì có rất nhiều người lợi hại hơn.

Nhưng để đến mức tiếp xúc thì vẫn phải dần dần, phải suy nghĩ cẩn thận. Ôn Dư không ngại từng bước trèo lên, chỉ cần dụng tâm là có thể tìm được.

Nhưng họ không phải là chỗ dựa, những người như vậy chỉ có lợi ích mới có thể ràng buộc chặt chẽ với nhau. Ôn Dư đồng ý gặp mặt tiểu hot girl, tiểu hot girl đặc biệt chọn địa điểm tại nhà hàng có sao Michelin, trong thành phố rất ít nhà hàng này, để thể hiện sự tôn trọng.

Cô ta trang điểm cẩn thận, vẻ ngoài đẹp hơn trong ảnh nhiều. Cô ta đến nhà hàng sớm hơn đợi Ôn Dư, bồn chồn bất an, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ. Cuối cùng Ôn Dư cũng đến.

Cô ăn mặc rất có gu, đơn giản thoải mái, ít nhất là trong mắt tiểu hot girl thì rất có gu, cô ta cảm thấy Ôn Dư là người có phong thái riêng.

"Chờ lâu rồi." Ôn Dư đi đến, trên mặt là nụ cười khách khí và xa cách. Khi cô bước vào phòng ăn, mọi thứ đều tập trung lên người cô, không phải vì vẻ ngoài xinh đẹp của cô mà là khí chất kiêu ngạo.

Cần cổ thiên nga duyên dáng, cằm hơi nâng lên, mắt nhìn thẳng. Giọng nói nhẹ nhàng, nhả chữ rõ ràng, nhưng dáng vẻ lại vừa ung dung vừa kiêu ngạo. Đó là tư thái xuất phát từ trong xương cốt, cao ngạo, không có hứng thú nghiên cứu những thứ bên ngoài.

Tiểu hot girl vội vàng đứng lên, tranh kéo chỗ ngồi cho Ôn Dư trước cả phục vụ đứng đó, nở nụ cười tự cho là đẹp nhất trong đời mình: "Không lâu, chỉ cần Ôn tiểu thư đến là được, tôi còn tưởng hôm nay cô có việc bận, nếu làm chậm trễ thì thật ngại quá."

Ôn Dư cũng không hề áy náy, ngồi xuống, lật thực đơn. Nhiều năm như vậy, cô đã quá quen thuộc với ngữ điệu cao ngạo của cậu út Lý Đông Ngọc, đi đến đâu cũng có thể dọa người.

Trong trí nhớ, Lý Đông Ngọc gọi món nào cũng sẽ không nhìn phục vụ, cũng không quay đầu lại, lười biếng, lãnh đạm, "Cái này, cả cái này nữa."

Ôn Dư nhìn tiểu hot girl, dường như đã nhận hành lễ của cô ta, tự nhiên nói: "Cô ngồi đi."

Tiểu hot girl luống cuống tay chân ngồi xuống, ánh mắt trông mong mà nhìn cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK