• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ôn Dư thấy anh ta dừng bước chân lại thì khó hiểu hỏi: "sao vậy?"

"Không có gì, chỉ là vừa nãy tôi nhớ ra một chuyện." Liên Túc cố tình kéo dài thời gian, đợi Từ Nhiên Nhạc kia ôm phụ nữ rời đi, anh ta mới nói với Ôn Dư: "Bình thường San San có sở thích gì không?"

"Sở thích sao... Tôi luôn thích yên tĩnh một mình, không thích đến những nơi ồn ào, thỉnh thoảng đến các lớp khiêu vũ, gần đây ăn một ít bánh ngọt lại cảm thấy rất béo." Thực ra, Ôn Dư hoàn toàn dốt đặc về khiêu vũ, cũng không thích ăn đồ ngọt, tối qua cô còn tìm mục tiêu mới ở quán bar.

Liên Túc là con cá lớn, không thể vội vàng, nhưng chuyện này không thể ngăn cản cô tìm túi tiền khác. Luôn có người sẵn sàng cung cấp lợi ích cho cô, sẵn sàng làm cô hài lòng, tất cả mọi thứ đều được xây dựng từ sự bất bình đẳng. Trông Ôn Dư có vẻ rất giàu có.

Đôi mắt của Liên Túc sáng lên, ánh mắt có thêm vài phần dịu dàng: "Hóa ra em thích khiêu vũ, mẹ tôi trước đây cũng múa ba lê, khí chất của người khiêu vũ như các em rất tốt."

"Vậy dì ấy giỏi quá." Ôn Dư nói theo anh ta, lại thể hiện sự khiêm tốn, dù sao cô cũng không biết khiêu vũ, nếu bại lộ thì cũng có thể che giấu: "Tôi thì không được, chỉ là muốn luyện tập giữ dáng, hơn nữa bình thường rất bận, cũng không có thời gian đi."



"Thảo nào trước đây tôi không gặp em." Liên Túc hiểu ra nói: "Tôi còn cho rằng em không tới." Anh ta ý thức được mình nói sai, lời này có nghĩa là anh ta đã để ý cô từ lâu rồi, nhiều cô gái sẽ không thích cảm giác bị quấy rối.

Anh ta tự nhận mình là người có học, không bao giờ cho phép mình làm những chuyện giảm giá trị của bản thân. Lý San San là cô gái giàu có có cá tính, không giống như kiểu phụ nữ xuất hiện xung quanh Hoắc Phong, họ chưa từng thấy qua mặt ô uế dơ bẩn nên tất nhiên không hiểu.

Ví dụ như hiện giờ anh ta muốn làm kỵ sĩ của Lý San San, cô đẹp như nàng công chúa trong truyện cổ tích, rời xa hiện thực bẩn thỉu, hoàn toàn thỏa mãn hết mọi ảo tưởng trong lòng anh ta. Một cô gái xinh đẹp có chung sở thích với anh ta, vừa yên tĩnh lại thẹn thùng.

Ôn Dư đã chuẩn bị hết mọi lý do và bối cảnh: "Tôi đến thành phố A cũng không phải để chơi, tôi muốn làm một cái gì đó, dù sao cũng trưởng thành rồi, không thể luôn dùng tiền của cha mẹ được."

Còn không phải muốn xây dựng sự nghiệp sao... Liên Túc hiểu, bên cạnh anh ta luôn có đám thiếu gia giàu có, hoặc vì sở thích hoặc vì nhàn rỗi, đến cả Hoắc Phong vừa tốt nghiệp cũng kiếm được một khoản tiền. Đối với việc làm gì, cô không nói, dường như không có ý định mở miệng vay tiền anh ta.

Liên Túc cũng hiểu mà không hỏi, thấy sao Tang Môn kia không còn ở cửa quán cafe nữa, anh ta mới yên tâm đưa Ôn Dư vào. Anh ta ga lăng kéo ghế ra cho cô, lại cẩn thận hỏi cô thích uống gì, sau đó mới gọi nhân viên đến gọi món.

Nói là để Ôn Dư mời cũng chỉ là nói ngoài miệng, nào có ai để cho phụ nữ trả tiền chứ, khi Ôn Dư đi vệ sinh, anh ta lập tức ung dung đi thanh toán.

...

Lớp trang điểm trên mặt đã bắt đầu trôi, Ôn Dư dặm lại, vẫn là dáng vẻ thanh thuần sạch sẽ, còn phải chú ý khi uống cà phê không được dính son ra, vì thế cô lại tô thêm một lớp son nữa.

Chỉ trong hai phút ngắn ngủi, cô lại trở nên rạng rỡ.

Liên Túc hoàn toàn không phát hiện ra điều bất thường, sự chú ý của anh ta đều bị niềm hưng phấn vui sướng, không để cho bản thân thất thố mà cố gắng thể hiện sự hoàn mỹ của mình. Nhìn qua có hơi giống nhân mô cẩu dạng(*), cuối cùng gương mặt anh ta cũng phát huy tác dụng, trông rất giống người đứng đắn.



(*): Nôm na mặt người dạ thú.

Trong lúc nói chuyện, Liên Túc ngày càng thích cô gái này, họ có nhiều đề tài chung, từ ăn chơi đến triết lý cuộc sống, Lý San San đều biết. Đa số thời gian, cô đều nghiêm túc lắng nghe, đợi khi anh ta nói xong thì dùng ánh mắt dịu dàng yên tĩnh nhìn anh ta chăm chú, sau khi chấm dứt cô lại cho ý kiến.

Nhìn rất tri thức, không phải không có ai nghe anh ta nói chuyện, nhưng từ trước đến nay Liên Túc đều khinh thường những đám đàn ông chết tiệt lòng mang ý xấu kia. Lý San San lại không giống, cô là một người mà anh ta hiếm khi muốn kết giao bạn bè.

Họ nói rất nhiều cho đến khi mặt trời lặn, anh ta cũng tỉnh táo, không bao giờ nói với Lý San San về những trải nghiệm trong quán bar trước đây. Anh ta cũng chưa từng nói đến việc mình chơi với đám công tử ăn chơi như Hoắc Phong, còn Lý San San, anh ta cũng có thêm hiểu biết về cô, cô là con một, luôn sống ở phía bắc, trong nhà có ít sản nghiệp.

Họ Lý... trong ấn tượng của Liên Túc hình như thật sự có một Lý gia, nhưng không cùng một vòng tròn với bọn họ, hơn nữa một cô gái ngoan như Lý San San cũng không đi theo đám nhị thế tổ kia lăn lộn ở những nơi hỗn loạn ở phía bắc, nên không có ấn tượng cũng là bình thường.

Anh ta mất rất nhiều thời gian chờ đợi, mới đợi được Lý San San. Cô lại không có nhiều hứng thú với anh ta. Anh ta cũng không phải kẻ tự luyến, cảm thấy đối phương cố ý tiếp cận mình. Nhà Lý San San giàu có như vậy, có nhìn trúng anh ta hay không còn khó nói.

...

Gần đây, Ôn Dư đã bớt rất nhiều tâm tư chia cho Từ Kiệt một ít. Mỗi lần anh ta hỏi về hành trình của cô, cô đều tủm tỉm cười nói, nhưng cũng có lòng kích thích anh ta: "Bác sĩ Từ sao vậy? Chỉ là bạn bè thôi, tôi có một người bạn thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, anh ấy nói tôi không nên ở nhà người khác quá lâu, muốn tôi sống trong căn hộ của anh ấy trong thành phố."

Cái gọi là thanh mai trúc mã đương nhiên là bạn bè khác giới, nhưng giao tình như vậy còn chưa đến lượt một người như anh ta quan tâm. Khi Ôn Dư trở về, anh ta vừa ra khỏi nhà bếp, trên tay còn dán băng vết thương, làm một nồi canh cá cho cô.

Anh ta còn dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, không tì vết, cảm thấy có lỗi khi để Ôn Dư ở căn nhà nhỏ như này, còn mua một số nội thất và đồ trang trí Bắc Âu để sửa sang lại. Anh ta cũng chú ý đến hình tượng của mình, để trông không giống một người đàn ông bình thường không có gì nổi bật, anh ta mua một số quần áo mới, làm tóc, sửa lại dáng lông mày, trông trẻ hơn vài tuổi.



Vẻ ngoài của anh ta không tệ, anh ta cũng biết, có lẽ như vậy sẽ trông giống một nam sinh viên nhỉ?

Nhưng Ôn Dư hoàn toàn không biết những việc này, thậm chí vừa vào cửa câu đầu tiên đã nói hôm nay ra ngoài gặp bạn rất vui. Nhưng lại là một người bạn khác giới, Từ Kiệt cũng không hề cảm thấy đàn ông sẽ đơn giản, trước kia người bạn đó ghét Ôn Dư bề ngoài không đẹp, không chạm vào cô, hiện giờ thấy người ta thay đổi trang điểm lại muốn kết bạn.

Đương nhiên chính anh ta cũng chả khá hơn, anh ta thà nói chuyện với Ôn Dư của hiện tại còn hơn. Huống chi Ôn Dư là một đại tiểu thư hàng thật giá thật, có chút khác biệt cũng không ảnh hưởng gì.

"Như thế không tốt lắm, tôi không nên can thiệp vào chuyện bạn bè của cô nhưng dù sao cô cũng là con gái, đi ra ngoài không an toàn. Tôi tin bạn bè của cô đều là người tốt nhưng vào lúc này... dù sao cô cũng đang trốn vị hôn phu." Anh ta như quan tâm mà nói, trong lòng Ôn Dư thầm trợn trắng mắt.

Cuối cùng anh ta cũng lấy vị hôn phu của cô ra làm lý do, thậm chí còn nói dối: "Gần đây tôi đã thấy anh ta."

Trong lòng Ôn Dư hoàn toàn không tin. Cô còn không biết Lý Đông Ngọc có tới tìm hay không à? Trước đây chỉ là diễn trò cho mẹ cô xem, huống chi hiện giờ trong tay Lý Đông Ngọc có một hạng mục lớn, bận rộn như thế đến đây làm gì. Kỹ năng nói dối của Từ Kiệt không tốt lắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK