Trong phòng hiệu trưởng, Hoắc Kiến Phong đang không ngừng lo lắng và cầu nguyện Nam Cung Hạo Thiên sẽ đồng ý lời mời đầy thành ý chân thành của anh– nhưng cái thành ý của anh khiến đối phương gần như muốn xử đẹp anh.
Tiếng phá cửa làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Kiến Phong, khiến anh bực mình vô cùng, anh tính quay lại xử kẻ khốn nào dám quấy rầy một con hổ đang ngũ yên như anh đây.
Nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt như quỷ tula đến tử địa ngục, khí thế sát nhân đang tản mát ra từ kẻ đối diện, khiến Kiến Phong hơi rung mình, thái độ thay đổi 3600, nở ra nụ cười nịnh nọt đến vô cùng:
- Hạo Thiên, lâu rồi không gặp cậu khỏe chứ! Có phải cậu đã đồng ý lời mời đầy chân thành đến cảm động của mình không?
Nhìn thấy nụ cười tươi như hoa hướng dương của Kiến Phong, Hạo Thiên chỉ có một suy nghĩ duy nhất là đánh vỡ mặt, thằng bạn mặt dày như bê tông của anh. Hạo Thiên hơi nhếch môi trả lời:
- Nếu đó mà là mời, thì việc mình giúp cậu dọn dẹp phòng chắc cũng được coi là sự quan tâm chân thành chứ.
Chưa để Kiến Phong trả lời. Nam Cung Hạo Thiên làm như vô tình, hết sơ ý đụng rớt bình hoa thời nhà Trần, đến những bức tượng điêu khắc, phù điêu của các nghệ sĩ nổi tiếng trên thế giới mà vất vã lắm Hoắc Kiến Phong mới sưu tầm được.
Vì nể tình Hoắc Kiến Phong là bạn, nên đây chỉ là cái giá rẽ cho lời đe dọa của hắn dành cho anh. Nếu không thì mọi chuyện không dễ dàng giải quyết thế này đâu.
Mặc dù trong lòng đau như bò đá nhưng Kiến Phong cũng đành chấp nhận. Phải nói những món đồ bị anh làm hư món nào cũng có giá trị liên thành đủ cho một gia đình bình thường ăn cả đời. Nhưng vì tương lai, vì bản thân anh phải ngặm bồ hòn làm ngọt thôi, Hoắc Kiến Phong giở trò lấy lòng nói:
- Cậu tính khi nào thì bắt đầu dạy. Mình đã chuẩn bị sẵn phòng làm việc riêng cho cậu, đảm bảo chất lượng tuyệt vời, không gian yên tĩnh, không khí mát mẽ, khung cảnh….
Không để Kiến Phong nói hết câu Hạo Thiên đã cắt ngang:
- Nếu cậu muốn mình đổi ý, thì cứ việc giở cái giọng nịnh nót ấy ra thêm lần nữa đi.
Ý thức được lời đe dọa đầy tính chân thật của đối phương, Hoắc Kiến Phong nhanh chóng im bặt.
- Coi như cậu thức thời đấy – Hạo Thiện nói.
- Cậu tới đây thì chắc cậu đã có cách giải quyết rồi phải không?
- Hừ! Cậu gây ra lộn xộn rồi bắt mình giải quyết sao? Cậu tự làm tự chịu đi.
- Cậu nhẫn tâm như vậy sao? Nếu không mình tin chắc lão già nhà mình sẽ gong cổ mình về mất thôi – Vừa nói anh vừa cố gắng đưa ra khuôn mặt như đưa đám của mình, đôi mắt long lanh như nhữ chú cún con đáng thương bị chủ bỏ rơi.
- Mấy con bồ của cậu nếu thấy vẽ mặt này của cậu, chắc chạy mất dép quá.
- Đừng dong dài, bây giờ có giúp không thì cậu nói đại một tiếng đi.
Nam Cung Hạo Thiên nhếch môi cười, nụ cười ấy lạnh như tuyết mùa đông, không khỏi khiến cho người ta lạnh cả sống lưng, anh bỏ lại một câu rồi tiêu sái, quay người bước đi:
- Đánh rắng đánh đằng đầu.
Nếu ai hiểu rõ con người của Nam Cung Hạo Thiên sẽ biết, anh rất ít cười, nhưng khi anh cười càng tươi thì cấp độ nguy hiểm của anh càng cao, kẻ thù của anh nhất định sẽ có kết quả rất thê còn hơn cái chữ thảm.
Kiến Phong hiểu ra vấn đề, khẽ thở phào, nhưng cũng không ngừng lo lắng. Anh không lo lắng cho Hạo Thiên sẽ bị học viên làm cho ức chế đến tử. Mà anh chỉ sợ chúng, sẽ bị Hạo Nam chỉnh cho thừa sống thiếu chết. Tuy nói là lo lắng nhưng miệng anh đang nở một nụ cười tươi như ánh mặt trời:
- Cuộc sống sắp tới sẽ thú vị lắm đây. Hahahaha!!!!!!!!!!