- Nhìn cũng được đấy.
- Ôi má ơi! Anh không biết người hù người có thể chết à – Lý Nhã Thuần nâng cao đềxiben nói.
- Không tin. Không phải cô vẫn sống sờ sờ ra đó thôi.
- Anh….
- Sao? Không phục, cô muốn cắn tôi à.
- Vậy anh tin không? Nếu anh dám thách thức thì đừng trách.
Nói là làm cô nắm lấy bàn tay trắng còn hơn cả con gái của hắn, thầm thán “xúc cảm thật tốt” (TG: giời giờ này còn mê giai được nữa hả chị?) rồi cắn một cái thật sâu.
Nam Cung Hạo Thiên ăn đau, hất tay ra, nhíu chặt mi, nhìn chầm chầm Nhã Thuần:
- Cô là cẩu à? Không biết có nên đi tiêm ngừa không nữa?
- Đáng đời.
Tiếng cuông cửa vang lên, Nhã Dich chạy ra mở cửa, rồi đóng sập lại, quay trở vào nhà.
Nhã Thuần hỏi:
- Ai thế Nhã Dịch?
Nhã Dịch lắc đầu nói:
- Không quen, Nhã Dịch hội nghe lời Nhã Thuần không cho người lạ vào nhà.
Tiếng chuông điện thoại của Hạo Thiên vang lên, sau khi nghe xong thì lên tiếng, giọng nói có vẻ cáu ghắt:
- Cô đi nhanh mở cửa cho tôi. Ngay cả khách của tôi mà cô cũng dám… Thật là không biết não cô chứa thứ gì trong đó.
Nam Cung Hạo Thiên không khỏi bực tức trong lòng. Không phải anh đã kêu, nếu muốn ăn cơm thì cứ ăn đại ở nhà hàng năm sao nào là tốt rồi.
Anh thực chả muốn ai quấy rầy cuộc sống riêng tư của mình. Nhưng trớ trêu lũ bạn quái thai của anh lại muốn ăn cơm nhà, anh biết rõ nếu không đồng ý thì thế nào tụi nó cũng làm ầm cả lên. Anh không muốn làm khổ tai của mình.
Vã lại sau đó anh suy nghĩ việc này cũng tốt, đây cũng là cơ hội để đì cô ta mà. Anh rất hiếm khi ăn thức ăn do cô ta làm, mặc dù có cũng rất ít, anh cho rằng thức ăn của cô không ngon. Anh nghĩ đây là cơ hội tốt để anh có thể lên mặt giáo huấn, chê bai cô ta một phen.
Nhã Thuần mở cửa, xem tý là cô ngất, cô đứng bất động, đôi mắt mở to.
Người đứng ngoài cửa nhìn thấy phản ứng của cô, thầm cười cười nói:
- Này em, không tính cho tôi vào sao? – anh cũng thật bất ngờ khi thấy cô ở đây, có lần anh đã nghe Nhật Hàn nói Hạo Thiên sống cùng một cô gái khác, nhưng không ngờ là cô.
Nhã Thuần cười vã lã, đưa tay mời anh vào, nói:
- Hiệu trưởng nói quá lời sao em có thể không hoan nghênh thầy được. Thầy vào nhà đi.
- Ừm.
Theo sau Hoắc Kiến Phong là Nhật Hàn. Nhật Hàn mỉm cười nhìn cô, nói:
- Thằng nhóc đã khỏe rồi chứ?
- Cám ơn bác sĩ quan tâm, nó bình phục hoàn toàn rồi.
- Sao lại là bác sĩ, tôi không thích cách xưng hô này – Nhật Hàn vẻ mặt không vui, giọng nói đầy vẻ trêu ghẹo.
Nhã Thuần ngượng ngùng.
Một giọng nói trầm thấp vang lên:
- Định đứng luôn ngoài đó à, hay đợi tôi thỉnh.
Nhã Thuần và Nhật Hàn bước vào, Nhật Hàn nhìn Nam Cung Hạo Thiên nói:
- Đây là thái độ của cậu dành cho bạn thân tới chơi sao?
- Hai cậu còn muốn ăn không hay muốn về nếu thế tôi không tiễn?
Hoắc Kiến Phong nói:
- Sao căng thế? – Hoắc Kiến Phong nghe thấy mùi thức ăn xóc vào mũi, không khỏi cảm thán một câu – Trong thật ngon bắt mắt.
Nam Cung Hạo Thiên phản bác:
- Chỉ được vẻ bề ngoài.
Nhìn thấy Nhã Thuần và Nhã Dịch quay đầu bước vào phòng, Nhật Hàn lên tiếng:
- Hai chị em cứ ngồi xuống ăn cùng đi, người nhà cả mà
Kiến Phong cũng lên tiếng phụ họa:
- Đúng rồi đó, em ngồi xuống đi.
Nhã Thuần nhìn sang Hạo Thiên, thấy anh gật đầu tỏ thái độ đồng ý, nên cô và Nhã Dịch ngồi vào bàn.
Nhật Hàn gấp một ít thức ăn cho vào miệng, nở nụ cười nói:
- Thật ngon, tất cả những thứ này đều do em làm sao? Thật không ngờ đấy.
- Đúng đấy có thể sánh bằng đầu bếp nhà hàng ấy chứ. Cậu đúng thật là có phúc đấy.
Nhã Thuần cảm thấy ngượng ngùng, đỏ mặt nói:
- Anh và hiệu trưởng quá khen, em sẽ cho là thật đấy.
Nam Cung Hạo Thiên tỏ vẻ không tin, nên cũng gấp thử một ít thức ăn, khi cho vào miệng, thức ăn tan ra, hương vị đọng lại thật lâu, tuy béo mà không ngấy. Nam Cung Hạo Thiên nói:
- Cũng được.
Lý Nhã Thuần bĩu môi, nếu không thích thì đừng ăn, cô không ép. Mẹ cô trước khi bệnh, từng là đầu bếp có tài của một nhà hàng nổi tiếng, nên cô cũng được kế thừa từ mẹ không ít thì nhiều. Nhớ đến đây, lòng cô lại đau nhói