Ở trong công viên có một cặp nam nữ đang đứng đối diện nhau. Chàng thanh niên mặt chiếc sơ mi trắng, một tay để trong túi quần, tay kia đang cầm điếu thuốc đưa vào miệng, nhã ra những làn khói trắng. Mặc dù vậy nhưng vẫn không thể thay đổi được sự điển trai của anh ta.
Cô gái bỗng cau mày, rồi giật lấy điếu thuốc quăng xuống đất.
- Mình đã nói với câu bao nhiêu lần rồi, hút thuốc không tốt cho sức khỏe cậu biết không?
Chàng thanh niên hơi tức giận:
- Lý Nhã Thuần! Còn cậu có ý gì đây. Hẹn mình ra để nhìn cậu thơ thẩn ngắm mây à?
Nhã Thuần trầm mặt hồi lâu rồi bỗng thì thào lên tiếng:
- Trần Triều Hi, mình thích cậu.
Trần Triều Hi phá lên cười:
- Hôm nay khí trời thật tốt, mà cậu cũng bị chạm dây à. Hay đối quá nên lú lẫn rồi em gái
- Triều Hi mình nói thật đó.
- Bớt giỡn đi bạn. Mình không bị cậu lừa đâu, chuyện này không hài hước chút nào!
Rồi Triều Hi đưa tay xoa đầu Nhã Thuần. Nhã Thuần mỉm cười:
- Đúng rồi sau cậu biết mình nói sạo vậy?. Hôm nay ngày cá tháng tư đó bị cậu vạch trần sớm thế chả vui tý nào.
- Nhã Thuần à nhà cậu lại xảy ra chuyện gì rồi phải không? Cần mình giúp không?
- Không có gì? Thôi cũng trễ rồi mình phải về đây, chắc Nhã Dịch đang khóc đợi mình về đấy
- Ừ, nếu có chuyện gì thì cậu cứ nói. Mình sẽ giúp cậu.
Nhã Thuần quay lưng bước đi, những giọt nước mắt mặn chát không dấu hiệu lặng lẽ rơi xuống “ Nhã Thuần ơi! Mày tự đề cao mày mày quá rồi. Mày nghĩ mày xứng với Trần Triều Hi sao?”.
Gia đình Triều Hi rất giàu, cậu đã từng đề nghị giúp đỡ nhưng Nhã Thuần đã từ chối. Nhã Thuần thích Triều Hi nhưng cô không muốn lợi dụng cậu ấy.
Nhưng giờ đây đến bước đường cùng, cô tự cho mình cơ hội, cô muốn tin và dựa dẫm vào anh. Cô muốn nhào vào lòng anh khóc thật to, và cho anh kể anh nghe hết tất cả. Nhưng tất cả đã sụp đỗ, niềm kiêu hãnh cuối cùng của cô không cho phép cô quay đầu lại.
Nếu Triều Hi không yêu cô thì cô không muốn nhận sự giúp đỡ từ anh, cô không muốn anh dùng sự thương hại để giúp đỡ mình, cô muốn giữ cho mình còn lại chút tôn nghiêm cuối cùng.
Trần Triều Hi và Lâm Nhược Mai là bạn thân và là những người duy nhất trong lớp biết hoàn cảnh gia đình Lý Nhã Thuần. Nhã Thuần yêu cầu cô giáo chủ nhiệm giữ bí mật chuyện gia đình, cô sợ và ghét những ánh mắt soi mói, thương hại của người khác.