(*Lúc này Nhã Thuần vì sợ hãi, còn Nam Cung Hạo Thiên tràn ngập trong dục vọng và giận dữ nên làm sao nhận ra được một việc không hợp lý. Ở đây vốn không thể bắt được sóng điện thoại, nhưng Nhã Dịch lại có thể gọi điện được cho Nhã Thuần, tại sao lại có thể như vậy?*)
Vốn cơ thể Nhã Thuần đã không khỏe, lại thêm dầm mưa, sợ hãi liên tiếp. Chuyện tỏ tình đột ngột của Triều Hi đến rắn cắn rồi việc Nam Cung Hạo Thiên áp bức cô. Đầu óc Nhã Thuần như muốn nổ tung, đôi mắt nặng trĩu.
Trong vô thức dường như cô cảm giác có dị vật xâm nhập cơ thể mình, làm cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng trước mắt tối đen, dù cô muốn mở mắt ra nhưng không thể được.
-Á á aaaa…….
Cơ thể truyền đến đau đớn, làm cô thật muốn lôi hắn ra pháp trường xử tử ngay lập tức. Hắn cắn cô, Nhã Thuần thật nghi ngờ không biết hắn có phải là loài người không, hay là cái loài gì khác nữa.
Dù phản ứng của Nhã Thuần cứ như nàng dâu nhỏ trong đêm tân hôn. Nhưng sao khi kiểm tra, anh biết cô đã không còn trong trắng, nguyên vẹn như vẻ ngoài ngây thơ của mình.
Sự tức giận cùng với sự không cam lòng làm máu Nam Cung Hạo Thiên cơ hồ đã xong đến não, phần lý trí còn sót lại của anh cũng như tấm màng đã mất kia của cô, biến mất không còn vết tích.
Ai là người đầu tiên của cô? Không lẽ là Trần Triều Hi. Hay là kẻ khác, dù không biết là ai nhưng chỉ nghĩ đến việc cô ân ái với kẻ khác không phải là anh, thì cơ hồ anh đã muốn giết thằng khốn đó. Vì thế làm sao anh còn có thể để ý đến cảm giác của người phía dưới.
Lý Nhã Thuần khuôn mặt trắng bệt, cắt không còn giọt máu, hai tay nắm chặt lấy ga giường. Nhã Thuần không muốn khóc trước mặt anh, nhưng cuối cùng vẫn không thể kiềm lại được nước mắt trào ra thấm ướt hết một góc gối.
Nam Cung Hạo Thiên nhìn những giọt nước mắt của cô, nắm chặt tóc của cô, làm Nhã Thuần cảm nhận như da đầu sắp tróc ra. Anh lạnh lùng nói:
-Lý Nhã Thuần, cô còn dám khóc, thật giả tạo. Đây có phải là lần đầu của cô làm việc này đâu mà còn cảm thấy thẹn, đúng là không biết nhục mà. Cô mở mắt nhìn kỹ cho tôi, bây giờ cô đang ở dưới thân tôi, là tôi không phải hắn. Cô nên cảm thấy vinh dự khi tôi còn đếm xỉa đến loại hàng rách như cô, một thứ đồ chơi rẽ tiền nhất, hạ tiện nhất ngay cả làm tình nhân cho tôi, cô cũng không xứng.
Trong mơ màng nghe được những lời chăm chọc của anh, Nhã Thuần mỉm cười trong chua sót, lòng cô như vỡ nát, đúng rồi cô đã mất. Thứ quý giá nhất của cô, đã bị một kẻ không quen biết đoạt lấy, cô cứ nghĩ cô sẽ chôn dấu bí mật đến cuối đời. Cô cứ nghĩ lần thứ hai, cô sẽ trao cho người cô yêu nhất nhưng lại bị anh cường đoạt. Không lẽ giời cao nghĩ cô chưa đủ thảm hay sao?.
Nhã Thuần cố gắng duy trì một chút sức lực của mình, mở miệng thì thào nói:
-Anh nói tôi là hàng rách, anh còn đụng đến tôi, không lẽ anh là ăn mày. Tôi mà có bẩn thì anh cũng chẳng thanh cao hơn tôi là bao nhiêu.
-Nếu hắn biết cô, nằm dưới thân thể tôi, phát ra âm thanh kiều mị đến như thế này thì không biết sẽ có phản ứng như thế nào, thật mong đợi?
Nhã Thuần vội lắc đầu, nước mắt trào ra nhiều hơn nữa, thấp giọng cầu xin:
-Không anh không thể nói cho Triều Hi biết, không thể được.
-Cô vẫn còn đủ sức để cầu xin tôi à, có lẽ tôi đã quá nhẹ tay với em. Nhã Thuần tôi nhắc cho em nhớ, dù em chỉ là osin của tôi, nhưng cũng xem như là người của tôi. Mà Nam Cung Hạo Thiên tôi từ trước tới nay, đại kị nhất là sài chung đồ với người khác.Nếu có người đụng đến đồ của tôi, tôi bắt hắn phải trả giá đắc. Đợi tôi chơi chán rồi, có lẽ tôi sẽ thả em đi.