Mai Tuyết Tình ngồi ở một cái ghế khác, trên tay đang cầm cuốn sách mới vừa lấy được, giở xem. Hạng Ngạo Thiên đặc biệt cố ý chuẩn bị cho nàng cái ghế đó, để nàng có điều kiện thuận tiện đọc sách, đỡ nhàm chán, cũng là vì phòng ngừa nàng thường ra cung, rước lấy những phiền toái không cần thiết, Hạng Ngạo Thiên đã lệnh cho thêm ghế của nàng vào thư phòng.
Chưa từng có người nào được đặc cách đãi ngộ ưu ái như thế, Mai Tuyết Tình vốn là người duy nhất.
Nhìn nàng ngồi lọt thỏm trong cái ghế của mình, hai chân đong đưa, dáng vẻ ngây thơ, Hạng Ngạo Thiên có chút do dự. Rốt cục, hắn tàn nhẫn hạ quyết tâm, dù sao, giang sơn xã tắc, lê dân trăm họ mới là trọng yếu nhất. Ai bảo hắn là hoàng đế đây!
“Muội muội, đến uống nước!” Hạng Ngạo Thiên nâng chung trà lên, đưa tới trước ngực Mai Tuyết Tình.
Mai Tuyết Tình ngước nhìn, mỉm cười ngọt ngào, giống như nụ cười làm nũng của muội muội cười đối với ca ca, sự xấu hổ không lâu trước đó một chút cũng không biểu lộ ra ngoài, “Đa tạ ca…”, nàng vươn hai tay tiếp nhận chén trà.
Che dấu tốt lắm, Hạng Ngạo Thiên bội phục định lực của nàng, hắn rốt cục đưa ra khảo nghiệm của mình quyết tâm thử dò xét nàng rồi.
Ngay lúc hai tay của Mai Tuyết Tình sắp sửa đón nhận chén trà, trong nháy mắt, Hạng Ngạo Thiên buông hai tay ra.
Một chén trà nóng hổi chịu tác dụng của trọng lực, thẳng đứng rơi xuống.
.”Ai da ..” Mai Tuyết Tình kêu to lên, chén trà từ không trung rơi xuống, rơi vào ngay trên đùi nàng. Nàng đằng vội đứng lên, dùng hai tay rẩy rẩy nước trên váy, cái chén rơi xuống đất phát ra một tiếng tiếng vang lớn, lập tức vỡ tan hóa thành từng mảnh nhỏ.
Trong nháy mắt, trái tim Hạng Ngạo Thiên phảng phất bị mảnh vỡ của cái chén cứa qua, không hiểu sao hắn cảm thấy đau lòng.
“Ca…, bỏng chết ta rồi…” Mai Tuyết Tình thanh âm đầy nước mắt kêu lên, nàng lập tức gần như muốn khóc.
“Hoàng thượng, có chuyện gì rồi?” Ngoài cửa Hàn Thanh nghe được phòng trong có tiếng vang, tay cầm bảo kiếm phá cánh cửa mà vào.
“Nhanh đi truyền thái y!”
“Tuân chỉ!” Chứng kiến trên mặt đất đày những mảnh vỡ nhỏ, lại thấy công chúa hai tay phẩy phẩy váy, Hàn Thanh rõ ràng mọi việc, vội vàng xoay người rời đi.
Hạng Ngạo Thiên không để ý đến thân phận hoàng đế cùng sự uy nghiêm, vội vàng ngồi xổm xuống, “Đừng nhúc nhích!”
Hắn dùng sức xé rách một góc váy của Mai Tuyết Tình, “Réeettt….” một tiếng, chiếc váy xinh đẹp đã bị xé rách, trong tay Hạng Ngạo Thiên phá thành từng mảnh nhỏ.
“Áaaa… ngươi … ngươi muốn làm gì?”, Mai Tuyết Tình phản ứng theo bản năng tự, vội hất tay Hạng Ngạo Thiên ra, trong tiềm thức lui về phía sau vài bước hét lớn, “Ngươi tránh ra, đừng chạm vào ta, đau chết đi được!”
Trong lúc hốt hoảng, “Ca ca” tiếng xưng hô cũng bị nàng vứt đi lên tới chín từng mây rồi.
“Đừng nhúc nhích …”, Hạng Ngạo Thiên ngã người về phía trước, tay kéo lấy váy nàng xé mạnh, “Réeettt…” một tiếng, vùng bắp đùi bị phỏng sưng đỏ lộ ra.
Mai Tuyết Tình đã hiểu được ý định của Hạng Ngạo Thiên, không giãy dụa nữa, ngó nơi góc váy bị xé rách, nhìn vào vùng thịt bị phỏng đau đớn không chịu nổi, quả thật rất nghiêm trọng, vừa nhìn, Mai Tuyết Tình rốt cục không nhịn được “Oa…” một tiếng khóc lớn lên.
Vùng thịt bị phỏng sưng đỏ, từ từ phồng rộp lên thành bong bóng nước, trong suốt lấp lánh nước, chỉ có một lớp da hơi mỏng bao quanh, nọ vậy có vẻ như chỉ cần vừa chạm nhẹ vào bóng nước sẽ vỡ tan. Mai Tuyết Tình nhìn thấy tình trạng thê thảm như vậy không khóc mới là lạ đây!
Không nói gì nhiều, Hạng Ngạo Thiên bế lấy Mai Tuyết Tình xoay người đi vào long ỷ phía sau bình phong, sau bình phong có một bức tường, trên tường có một chỗ lõm vào kín đáo, Hạng Ngạo Thiên lấy ngón tay ấn nhẹ vào, không một tiếng động một cánh cửa mở ra lặng lẽ.
Đây là một mật thất, rất ít người biết, nơi này cũng là không gian riêng tư của Hạng Ngạo Thiên. Mỗi đêm, hắn vì tránh né các phi tử dây dưa phiền toái, sẽ đến chỗ này ở lại ngủ.
Bên trong không khác gì động thiên, ánh vào mắt chính là một cái hồ lớn, bên cạnh hồ tượng rồng điêu khắc uy nghiêm đứng sừng sững, không ngừng có nước từ trong miệng rồng chảy xuống, ào ào chảy vào trong hồ, xung quanh hồ hơi nước như sương mù lượn lờ, phảng phất như tiên cảnh.
Hạng Ngạo Thiên vòng qua cái hồ, đi vào một phòng ngủ. Hắn khẽ khàng đặt Mai Tuyết Tình nằm lên một cái giường êm ái, trong lòng tràn đầy hối hận.
“Muội muội, xin lỗi, xin lỗi …” hắn vội vàng thay Mai Tuyết Tình liên tục lau những dòng lệ không ngừng tuôn ra.
“Ca, không can hệ, ngươi cũng không phải cố ý, đều do chính ta không cẩn thận” sau khi bình tâm lại, Mai Tuyết Tình cố gắng che dấu từng cơn đau đớn, an ủi Hạng Ngạo Thiên, “Ngươi xem, ta cũng đã hết khóc.” Nàng nhìn Hạng Ngạo Thiên nở một nụ cười rạng rỡ.
Hạng Ngạo Thiên nhìn thấy nàng rõ ràng trong mắt còn đang ngân ngấn lệ như vậy mà còn miễn cưỡng mỉm cười, đột nhiên xúc động nghĩ muốn nói hết sự thật.
Chính mình đã làm những gì rồi?
Chính mình chẳng lẽ đã phán đoán sai lầm rồi?
Chính mình sau này làm thế nào có thể đối mặt với nàng?
Hắn nhẹ nhàng nhẹ nhàng gạt qua một bên váy cùng ống quần bị xé rách, xem xét thương thế. Phần da trắng và mịn ban đầu, giờ thành vết thương trầm trọng. Một số bong bóng bị vỡ, chất dịch lỏng thành dòng chảy xuống.
Hạng Ngạo Thiên tận đáy lòng vốn là lo lắng, đau buồn lẫn lộn. Hắn chợt nghĩ muốn tát một cái thật mạnh vào mặt mình.
Chính mình có phải hành động hơi quá đáng rồi hay không?
“Hoàng thượng, Khai thái y tới rồi!” Hàn Thanh ở ngoài cửa bẩm báo.
“Dẫn hắn tiến vào!”
“Tuân lệnh!”