“Thỉnh an hoàng huynh!”- Ngạo Mai nhẹ nhàng hạ bái.
“Mau bình thân, hoàng huynh không phải đã nói với ngươi sao, người một nhà không cần khách khí”
“Vâng ạ, Ngạo Mai nhớ kỹ”- Ngạo Mai khư khư giữ lễ.
Sao người cổ đại lại lắm nghi lễ như vậy, ngay cả huynh muội trong lúc nói cũng phải giữ lễ, làm người ta cảm giác thật xa lạ. Hay chính mình là người thế kỉ 21, từ nhỏ đã theo chân cha mẹ làm nũng, lộ ra vẻ mê mị của tiểu nữ nhi.
Người cổ đại ở chốn thâm cung này, vình viễn sẽ không bao giờ biết được sự thân tình ấm áp của người trong một gia đình.
Mai Tuyết Tình muốn lợi dụng cơ hội mất trí nhớ này, thay đổi hoàn toàn những hình ảnh ấn tượng của công chúa trước đây trong mắt mọi người, mặt khác lại có thể thoát khỏi tiểu tiết trốn cung đình, hai là có thể sống theo cách mình muốn.
Trở về thời đại này, nàng phải suy nghĩ cân nhắc thật kỹ.
“Tỷ tỷ, người khỏe hơn chưa?”- Ngạo Mai trong lúc nói chuyện trong mắt ngập đầy lệ quang.
Nước mắt kia vốn dĩ là chân thành, phát ra từ nội tâm. Không giống bọn phi tử hư tình giả ý, dụng tâm kín đáo.
Mai Tuyết Tình thầm phán đoán, Ngạo Mai này cùng vị công chúa yểu ớt kia chắc chắn thâm tình rất tốt.
“Muội muội, ta không sao, ngươi đừng khóc”- Mai Tuyết Tình sụt sịt mũi, Ngạo Mai đứng bên giường, cùng Mai Tuyết Tình ôm nhau mà khóc. Mai Tuyết Tình nhất thời không nhịn được khóc to lên.
Tiểu cung nữ Liên Nhi dùng tay áo lau đi lệ. Chủ tử mặc dù đã mất trí nhớ, nhưng tình cảm đối với công chúa Ngạ Mai không hề thay đổi, thật sự là hiểu! Sau này, các nàng có thể cùng nhau chơi đùa, chủ tử có bạn, Ngạo Mai công chúa cũng không cô đơn. Ngạo Mai công chúa quả thật rất đáng thương, tuổi còn nhỏ, mẫu phi đã qua đời, trong cung lại không ai quan tâm tới, vốn là cùng chủ tử gắn bó tương thân tương ái lớn lên. Nghĩ đến điều này, nước mắt Liên Nhi rơi xuống ngày một nhiều.
Hạng Ngạo Thiên nhìn thấy tất cả, nội tâm có chút chua xót, muội muội giả này tình cảm toát ra là chân thật. Ngạo Mai và Ngạo Sương thâm tình trước giờ vẫn tốt, mặc dù cùng cha khác mẹ, nhưng không gì có thể ngăn trở được, lại càng không dễ có ở chốn thâm cung đại viện này.
Mấy ngày nay hắn rất lo lắng, nếu Ngạo Sương yểu mệnh mất đi, Ngạo Mai chắc bị đả kích không nhỏ. Xem ra, y bây giờ không cần lo lắng sợ Ngạo Mai cô độc.
Hậu cung ít đi một việc, hắn có thể an tâm lo triều chính. Bao nhiêu ngày hắn không lâm triều rồi? Hạng Ngạo Thiên ảo não lắc đầu.
Nhưng muội muội Ngạo Sương rốt cuộc đã đi đâu, vì sao lại không có tin tức gì? Hạng Ngạo Thiêu ở Vô Tâm Cư nghe các nàng nói chuyện gì đó, đáy lòng nhớ tới muội muội.
Một lúc lâu sau, Vô Tâm Cung mới an tĩnh trở lại. Hạng Ngạo Thiên trở về phòng phê duyệt tấu chương, Ngạo Mai cũng quay về tẩm cung chính mình nghỉ ngơi.
Sau khi chắc chắn trong phòng chỉ còn Liên Nhi, Mai Tuyết Tình hỏi: “Liên Nhi, ngươi theo ta bao nhiêu năm rồi?”
“Thưa công chúa, tính đến nay, nô tì theo công chúa 10 năm rồi!”.
“Sau này, đừng tự ý xưng là nô tỷ, ta nghe không thoải mái, còn nữa, đừng giống như bà già, liên tục nói thưa công chúa, thưa công chúa, ngươi không mệt sao?”- Mai Tuyết Tình sử dụng uy quyền thứ bậc trong cung ra lệnh.
Liên Nhi cười, sau khi công chúa tỉnh lại, tính tình lại thay đổi nhiều như thế! “Nô tì theo công chúa hơn 10 năm, trước giờ vẫn quen như vậy”.
“Lại nô tỳ, ngươi tự đánh mình đi”- Mai Tuyết Tình cố ý đùa nàng.
“Nô…. Liên Nhi không dám, công chúa tha mạng!”- Liên Nhi sắc mặt đại biến, quỳ rạp xuống đất, công chúa chưa từng đánh nàng, hôm nay sao lại làm như vậy!
Mai Tuyết Tình vội vàng nâng nàng dậy: “Ta chỉ nói đùa thôi, xem ngươi đi chưa gì đã bị dọa! Công chúa các người… không, ta trước kia có đánh ngươi sao?”
“Công chúa chưa bao giờ đánh chúng ta, không giống phi tử, thường xuyên trút giận lên hạ nhân”.
“Khoan đã, ngươi nói chậm một chút, ngươi mới vừa nói, chúng ta, chẳng lẽ còn có người khác sao?”- Mai Tuyết Tình không xác định hỏi. “Vâng ạ, công chúa còn bốn vị cung nữ, tổng cộng là năm người hầu hạ công chúa”
“Nhiều người như vậy, vậy họ đâu rồi?”
“Các nàng đang nấu nước. chuẩn bị mời công chúa thay quần áo tắm rửa”.
“Mau kêu các nàng dừng lại, ta có chuyện muốn nói”- Công chúa này thật là phiền phức, 5 người hầu hạ một người, quả là lãng phí sức lao động, chưa kể đến tài chính chi tiêu, bí mật sẽ rất khó giữ nếu để nhiều người biết, vạn nhất nàng để lộ sơ hở, thì mọi chuyện sẽ lộ ra nhanh chóng.
“Vậy ta đi thỉnh các nàng đến phòng, để công chúa nói chuyện”- Liên Nhi nói.
“Được ngươi đi đi, ta sẽ tới sau”- Đột nhiên, Mai Tuyết Tình nhớ tới cái gì vội kêu lên: “Liên nhi, ngươi chờ một chút… ta mặc quần áo gì đây?”- Cúi đầu thấy chình mình mặc quần áo màu trắng tinh khiết, giống như áo ngủ, làm sao đi ra ngoài gặp người.
Liên Nhi cười, chỉ tay qua mặt bên kia của phòng, bên trong vách tường có một cái hốc lớn, Liên Nhi đi qua mở ra, Mai Tuyết Tình trợn mắt há hốc mồm, quần áo nhiều như vậy đầy cả một tủ, lục lam chàm tím vàng xanh nước biển, đủ bảy sắc cầu vồng, không hổ danh là công chúa, thật là khác người.
Mai Tuyết Tình không thích hồng lục vì nó vô cùng chói mắt, nàng chọn ống quần màu lam nhạt, phía trên là tiểu sam tinh khiết màu trắm, không nói gì coi như vừa người, nàng cảm thấy thậ là may mắn, sơ hở lớn nhất cũng không còn
Mai Tuyết Tình xoay người cười gian, vôt ình ngẩng đầu thấy bộ quần áo sạch sẽ thế kỷ 21 của mình cũng ở trong. Thấy chủ tử nhìn quần áo đến ngẩn người, Liên Nhi vội vàng giải thích: “Là quần áo của công chúa khi hoàng thượng cứu lên, hoàng thượng phân phó, muốn ta giặt sạch sẽ rồi giữ lại”.
“Oh”- Thật đúng là một nam nhân tỉ mỉ.
Bốn cung nữ bị gọi vào tiền thính, Mai Tuyết Tình tinh tế đánh giá, nhìn dung mạo thì tuổi của mấy tiểu cô nương không lớn. “Trình tự đi lên giới thiệu bản thân một chút”- Lập tức nàng ý thức có gì đó không ổn, vội chỉnh lại lời nói: “Các ngươi có mấy người, từng người bước lên, nói tên mình, bao nhiêu tuổi rồi”
“Ta gọi là Tiểu Thanh, mười bốn tuổi.”
“Ta gọi là Tiểu Đào, mười ba tuổi.”
“Ta gọi là Tiểu Cửu, mười hai tuổi.”
“Ta gọi là Tiểu Hồng, mười bốn tuổi.”
Tuổi nhỏ như vậy, ở thế kỷ 21 các nàng chắc chắn sẽ sống mà không phải lo gì cả, suốt ngày chỉ hưởng khoái lạc trên thế giới, hoặc cùng cha mẹ hưởng thụ thiên luân chi lạc, mà các nàng? Ở thời này, trọng nam kinh nữ thì không nói, lại cướp đi quyền lợi của các nàng, thật không công bằng, Mai Tuyết Tình vì các nàng mà bất bình.
“Liên Nhi, chúng ta có tiền không?”- Mai Tuyết Tình hỏi.
“Có, ở đây ạ!”- Liên Nhi nhanh chân lẹ tay, xoay người đi vào trong phòng, ôm ra một cái hộp vàng tươi.
“Mở ra, chia làm bốn phần, đưa cho bốn nàng, rồi hạ lệnh cho phép họ về nhà đi”- Mai Tuyết Tình ra lệnh nói.
“Công chúa, như vậy không được, đây đều là tổng quản hậu cung đưa vào, chúng ta không thể phá đi quy củ”- Liên Nhi nhắc nhớ nói.
“Hậu cung tổng quản là ai?”
“Là Lưu công công hầu hạ hoàng thượng”
“Oh”- Mai Tuyết Tình trầm tư một chút nói. “Vậy chuyện này để qua một bên, đợi vài ngày nữa, ta tự đi tìm hắn hỏi, bât quá, hôm nay ta có mấy yêu cầu với các ngươi. Thứ nhất, không ở trước mặt ta xưng nô tỳ, thứ hai, sau này khi nói, không cần câu lễ tiểu tiết, càng không chấp nhận việc quỳ. Sau này chúng ta như tỷ muội sống chung với nhau, biết không?”
Bốn tiểu nữ nhi đều nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai dám lên tiếng