“Thái y, không có vấn đề gì nghiêm trọng chứ!” Thấy lão thái y không ngừng lắc đầu, Mai Tuyết Tình tinh thần hơi bất an, “Sau này, không ảnh hưởng đến việc đi lại ?”
Khai thái y vừa rửa sạch vết thương vừa nói với nàng, “Công chúa, sẽ không ảnh hưởng việc đi lại, chỉ là, sau này sẽ để lại một vết sẹo lớn vốn là không còn cách nào tránh được rồi!”
“Cái gì, ta sau này sẽ không có thể…” Mai Tuyết Tình thiếu chút nữa buộc miệng thốt ra, “Ta đây sau này sẽ không mặc được váy ngắn rồi!” Sau đó nghĩ lại, ở nơi cổ đại này, cũng không cần phải mặc trang phục quá lộ liễu, nàng đem nửa câu nói sau nè xuống.
Khai thái y một vừa băng bó vết thương vừa dặn dò: “Công chúa, trong vòng ba ngày hết sức cẩn thận không nên xuống đất đi lại, để tránh vết thương bong ra, lão thần sẽ mỗi ngày tới chăm sóc vết thương cho người.”
Mai Tuyết Tình có chút buồn bực, ở trong cung này vốn đã không có sự sống, không khí trầm lắng buồn tẻ đến chết, giờ lại như thế này, ngay cả quyền lợi được đi lại cũng bị tước đoạt, tâm trạng buồn bực không thể tả.
Thái y sau khi lui ra, Hạng Ngạo Thiên đỡ Mai Tuyết Tình nằm xuống.
“Muội muội, hoàng huynh xin lỗi ngươi, làm cho ngươi chịu khổ rồi!” Hạng Ngạo Thiên tràn đầy áy náy.
“Ca…, ngươi hôm nay như thế nào vậy, cứ do dự, ta đã nói rồi, chuyện này không liên quan đến ngươi, vốn là do ta không cẩn thận!” Mai Tuyết Tình tâm tình sa sút, không thể giải thích xuyên qua lạc đến cổ đại, bối rối bởi những đau đớn về thể chất, làm cho nàng càng thêm nhớ cha mẹ, nhớ nhiều hơn đến sinh hoạt ở thế kỷ hai mươi mốt.
Cha mẹ bây giờ thế nào rồi?
Nàng mệt mỏi nhắm mắt, cố nén dòng nước mắt chỉ trực trào, đè nén những cảm xúc, đem chúng nuốt vào trong bụng.
Hạng Ngạo Thiên lẳng lặng đau lòng nhìn Mai Tuyết Tình khuôn mặt như méo đi vì đau đớn, nhất thời không biết nên làm như thế nào cho phải. Phảng phất như mất mát thứ gì đó rất quan trọng đối với hắn.
Khi chén nước trong tích tắc từ không trung rơi xuống, nàng cũng không có phản ứng nhanh nhẹn như người tập võ. Dựa theo lẽ thường mà nói, nếu cơ bản trong người có chút võ công, khi phát hiện chén nước rơi xuống, theo bản năng sẽ có phản ứng, nàng sẽ nhanh nhẹn đưa tay bắt được, hoặc là bất động thanh sắc địa né tránh được.
Nhưng nàng đây…? Mặc dù ý nghĩ có phản ứng nhanh nhẹn cùng với kiến thức phong phú và tài hùng biện, nhưng lại không có chút nền tảng võ công nào.
Vốn là nàng cố ý che dấu? Mà tình nguyện làm cho chính mình chịu nỗi khổ thể xác?
Hạng Ngạo Thiên có chút không biết làm như thế nào nữa rồi.
Hy vọng nàng biết võ công, sau khi tiết lộ manh mối, có thể có biện pháp, tiến hành các bước tiếp theo khảo nghiệm nàng, tóm lại, vì giang sơn xã tắc lê dân bá tánh, đem nàng diệt trừ tiêu trừ hết lo âu. Vừa lại hy vọng nàng vốn là vô tội, hy vọng nàng vĩnh viễn ở lại bên mình.
Trong lòng Hạng Ngạo Thiên đầy rẫy sự mâu thuẫn, không ngừng dao động.
Hạng Ngạo Thiên không nén được buông tiếng thở dài.
Nếu nàng biết chính mình đối với nàng làm ra những chuyện tàn nhẫn như vầy, không biết nàng có cảm tưởng ra sao đây?
Nghe tiếng Hạng Ngạo Thiên thở dài, Mai Tuyết Tình mở mắt, nàng tưởng thái độ mới vừa rồi của mình làm cho Hạng Ngạo Thiên tâm tình không hài lòng rồi, nàng nhẹ nhàng lay cánh tay Hạng Ngạo Thiên, nhẹ giọng nói: “Ca, xin thứ lỗi, ta…, ta mới vừa rồi thái độ không tốt, ngươi đừng trách móc, ta không nên dùng giọng điệu như vậy nói chuyện!” Thấy Hạng Ngạo Thiên hơi kinh ngạc nhìn kỹ chính mình, nàng vội vàng làm nũng nói: “Đừng nóng giận mà, ngươi đại nhân rộng lượng không chắp nhặt tiểu nhân mà! Uh, có được hay không!”
Cùng hắn ở chung trong khoảng thời gian này tới nay, Mai Tuyết Tình phát hiện hắn đối với Ngạo Sương vốn là sủng ái như thế, cho nên, nàng thích giả mạo công chúa thật để tận hưởng phần ưu ái này, cũng học xong làm nũng, hồi báo Hạng Ngạo Thiên, làm cho hắn tưởng rằng mình chính là công chúa thật.
Hạng Ngạo Thiên thấy Mai Tuyết Tình tay để lên má mình, hắn có chút cảm động suýt nữa buộc miệng nói ra chân tướng rồi, quả là một nữ nhân thông minh ah!
Hắn giả bộ nhận hết ủy khuất cười nói: “Biết sai rồi sao, vậy là tốt rồi, ngươi đúng là tiểu a đầu, thật sự là không có biện pháp với ngươi!” Hắn sủng nịnh dùng tay vuốt nhẹ lên mặt nàng.
Mai Tuyết Tình khuôn mặt thoáng ửng đỏ như ráng chiều. Hắn như thế nào lại hay thích động tay động chân?
Hạng Ngạo Thiên dường như đã nhận ra điều này, hắn cũng mất tự nhiên cười.
Mai Tuyết Tình từ trong nụ cười của hắn thấy được nét thẹn thùng, đường đường là vua của một nước cũng biết thẹn thùng, chưa từng nghe thấy ở đâu!
Mai Tuyết Tình cũng cười.
Không khí xấu hổ mập mờ cũng tan thành mây khói.
Như nhớ tới cái gì, Mai Tuyết Tình nói: “Ca, ta cũng nên trở về tẩm cung của mình rồi!”
“Hey, không nên vội, ngươi cứ ở chỗ này dưỡng thương đi, khi nào vết thương tốt hơn một chút ta đưa ngươi trở về.”
“Không, ta cũng nên trở về, quá muộn rồi, không tốt!” Mai Tuyết Tình kiên trì.
“Phải biết vâng lời, nơi này an tĩnh, không ai quấy rầy đâu!”
“Không, các tần phi thấy được, thì thật là phiền toái rồi!” Mai Tuyết Tình không muốn khuấy động sự ghen tuông bay đầy trời đất của các tần phi. Dù sao mình không phải là người của triều đại này, cho nên có một số việc có thể chịu được thì cố mà nhẫn nại, có thể trốn được thì trốn, không muốn trước khi ra khỏi đây, cùng với người khác kết hạ oán hận. Nói cách khác, nàng cũng không biết còn có nơi nào cho mình có chỗ an thân.
“Các phi tần không biết có cái mật thất này đây!”
“Cái gì, ca…”, Mai Tuyết Tình kéo dài giọng, có chút khó tin nói, “Ca, ngươi không lại ở chỗ này kim ốc tàng kiều chứ!“
Chuẩn bị căn phòng rộng rãi và tráng lệ như vậy, không phải dùng để kim ốc tàng kiều, chẳng lẽ là dùng để trốn tránh chiến loạn sao?
Hạng Ngạo Thiên có chút phấn khởi nhìn nàng, trong lòng thầm trả lời nàng, tàng kiều vốn cũng không phải là ai khác, đúng là nữ nhân ngốc ngếch!
Cái ánh mắt này, ánh mắt chăm chú nhìn nàng, cái kiểu nhìn này Mai Tuyết Tình là lần đầu tiên nhìn thấy.
Vốn là ái mộ? Vốn là ham muốn? Hay là khám phá? Hay là…
Mặc kệ là cái gì, dù sao ánh mắt đó cũng làm cho Mai Tuyết Tình thực sự không được tự nhiên, phảng phất như ánh mắt đó nhìn xuyên thấu y phục của nàng, khám phá thế giới nội tâm của nàng.
Mai Tuyết Tình cảm thấy chột dạ đứng lên, chẳng lẽ hắn phát hiện được thân phận thật sự của mình rồi! Như vậy có thể xong đời rồi!