Mai Tuyết Tình khi còn ở thế giới hiện đại từng nghe nói qua ở cổ đại hình phạt có rất nhiều loại, “xa liệt” tương đương với “ngũ mã phân thây”, đem tứ chi phạm nhân và đầu từng phần riêng biệt cột vào xe, sau đó, dùng năm con ngựa phân biệt năm hướng, năm người dùng sức phi về năm hướng khác nhau, xé rời tứ chi và đầu của phạm nhân thành từng mảnh.
Mai Tuyết Tình mặc dù không tận mắt chứng kiến cảnh hành hình đẫm máu, chỉ cần suy nghĩ tới đã cảm thấy buồn nôn và sợ hãi
Nếu như thân phận thật sự của mình bị hắn phát hiện rồi, như vậy có thể hay không cũng sẽ bị xe liệt mà chết?
Thời cổ đại có đủ mọi hình phạt tàn khốc, hoàng đế cũng rất bạo tàn, không hề biết tới cứu người, tâm địa độc ác không có lấy một chút nhân tính
Mai Tuyết Tình chưa bao giờ nghĩ tới Hạng Ngạo Thiên cũng còn có mặt hung tàn, chẳng lẽ ai thân là hoàng đế cũng hung tàn như vậy sao? Chẳng lẽ ngoài việc dùng cực hình ra, sẽ không có thể lấy cách khác cai trị đất nước sao?
Dù sao thế kỷ hai mươi mốt thế kỷ cũng tốt hả! Tối thiểu mỗi người đều có nhân quyền, có tử vong cũng là do không cẩn thận, nếu có bị phán quyết hình phạt, cũng sẽ có pháp luật bảo vệ, không giống ở cổ đại hội chu di cả chín tộc.
Có lẽ bản thân mình không nên đem hết thảy mọi việc ở hiện đại so sánh với cổ đại, dù sao thì người ở hai triều đại khác nhau không có cùng một xuất phát điểm, không thể so sánh, quên đi, đừng nghĩ đến những chuyện phiền não nữa, hay là thuận theo tự nhiên đi!
Nếu số phận không để nàng chết thì sẽ không chết được. Mọi thứ cứ để số phận an bài
Hạng Ngạo Thiên cẩn trọng quan sát vẻ mặt biến hóa tinh tế của Mai Tuyết Tình, tiểu nữ nhân này đang suy nghĩ cái gì? Đôi mày liễu khi thì nhíu lại khi thì giãn ra, vẻ mặt khi thì căng thẳng khi thì buông lỏng. Thần thái thú vị như vậy, khiến cho Hạng Ngạo Thiên nhất thời có ý nghĩ muốn vươn tay, vuốt lên đôi mày thanh tú hòng xoa dịu sự xúc động của nàng.
Bất quá, Hạng Ngạo Thiên tâm lý vẫn là có một chút không hài lòng, chưa bao giờ có người nào có thể đối với hắn làm như không thấy, nhất là nữ nhân, các phi tần của hắn, người nào cũng ao ước được hắn để mắt tới, ai đối với hắn cũng yêu thương nhung nhớ, nhưng tiểu nữ nhân này, dĩ nhiên trong mắt không có hắn tồn tại, luôn luôn vẫn vậy, tự mình trong tư tưởng ngao du thế giới, nói như thế nào hắn cũng là vua của một nước mà!
Hạng Ngạo Thiên có cảm giác như bị bỏ rơi, lên ngôi vị hoàng đế đã nhiều năm như vậy, hắn đã quen cái cảm giác bị mọi người vây quanh, người khác ai cũng lấy hắn làm trung tâm, phảng phất như thể hắn là mặt trời. Mặc dù thỉnh thoảng đứng ở trên cao cũng không tránh khỏi cái cảm giác rất cô đơn, nhưng hắn cũng gắng hết sức đem cảm giác này dấu sâu trong đầu, cố gắng hết sức mình khống chế bản thân không được nghĩ đến cảm giác này. Hắn là hoàng đế, hô phong hoán vũ, làm thế nào có thể có loại cảm giác như vậy được!
Nói đi cũng phải nói lại, có loại cảm giác như vậy có thể làm gì bây giờ, hắn tìm ai để nói ra? Trong triều đình, dùng mọi mánh khóe tranh quyền đoạt lợi đâu đâu cũng có, hắn ngay cả một người tri kỷ cũng không có, hắn sợ bản thân mình vô tình biểu lộ cảm xúc cá nhân quá nhiều trở thành nhược điểm, bị người dụng tâm kín đáo kiềm chế.
Nữ nhân trước mắt mặc dù lai lịch không rõ, nhưng hắn bằng trực giác, có lòng ham muốn cùng nàng giao tiếp chan hòa, còn muốn thâm nhập vào thế giới của nàng, nghĩ muốn hiểu rõ về nàng hơn, cũng muốn đem những suy tư trăn trở của mình thổ lộ hết với nàng, hắn không thể từ bỏ cái ý niệm ham muốn này trong đầu.
Đáng tiếc hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình hả! Tiểu nữ nhân này lại đối với hắn không chút động lòng!
Hắn cũng từng ảo tưởng tiểu nữ nhân này ngày nào đó có thể tìm đến hắn, nói cho hắn hết thảy chân tướng sự việc, làm cho hắn không còn vì chuyện này mà phiền não, nhưng tiểu nữ nhân này dĩ nhiên như không có chuyện gì, thản nhiên từ đầu đến giờ giả mạo Ngạo Sương.
Tựa như bây giờ, tiểu nữ nhân đáng ghét này ngay cả hắn cũng xem như vô hình, đối với hắn cũng bỏ mặc.
“Khụ… Khụ…” Hạng Ngạo Thiên cố ý tạo ra tiếng động, khiến cho Mai Tuyết Tình chú ý.
Mai Tuyết Tình lập tức ý thức được chính mình thất thố,thôi suy nghĩ. Tâm lý âm thầm ảo não, không biết tại sao, cùng Hạng Ngạo Thiên ở một chỗ trong thời gian dài, dường như chính mình cũng quên mất, sự cảnh giác càng ngày càng ít đi, như thế thì thập phần nguy hiểm, cứ tiếp tục như vậy, chính mình chết như thế nào cũng không biết.
Tại sao lại thả lỏng sự cảnh giác?
Có phải càng ngày càng tín nhiệm hắn?
Đối với hắn càng ngày càng có hảo cảm?
Hảo cảm? Như thế nào sẽ có hảo cảm? Nhưng hắn thực sự là người quyết định vận mệnh chính mình, không thể có cảm xúc lẫn lộn vào bên trong, nói cách khác, tình thế phát triển lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.
Xem ra, hoàng cung này không phải là nơi có thể ở lâu dài. Ở lâu mãi bên cạnh hoàng đế tinh thần cũng dao động, vạn nhất lúc nào đó lộ ra sơ hở thì thật là phiền toái rồi. Phải nghĩ cách rời khỏi nơi này mới được.
Nhưng là, trước khi rời khỏi nơi này, vẫn còn có một chút chuyện chưa giải quyết xong, trước khi rời khỏi cũng cần phải chu toàn vận mệnh cho bốn cung nữ hầu hạ mình, được đưa các nàng giải cứu ra ngoài. Dù sao cũng đều là những hài tử mới có mười mấy tuổi, đem những năm tháng thanh xuân sáng lạn nhất của thời thiếu niên lãng phí ở nơi thâm cung đại viện này, đối với các nàng ấy mà nói rất không công bình rồi.
“Ca…” Mai Tuyết Tình ôn nhu nói, “Ta có thể ở tại chỗ này, chỉ là có một yêu cầu nho nhỏ.”