Hạng Ngạo Thiên cố tình tạo ra áp lực lên các cung nữ này.
Mai Tuyết Tình nghiêng thân dựa vào phía sau bình phong lắng nghe, nàng có chút sốt ruột.
Cái tên hoàng đế thối này, như thế nào không cho nói chuyện, lại lặng yên không nói lời nào, mấy tiểu cô nương này bị hù dọa đến phát khóc rồi.
Phương thức này nàng cũng từng dùng qua. Đó là khi công ty chiêu mộ người mới, ông chủ bảo nàng đảm đương phỏng vấn chủ khảo quan, vì để kiểm tra khả năng của sự chịu đựng tinh thần và tâm lý, nàng đã cố ý không ra tiếng, dùng ánh mắt quan sát trong thời gian dài và đánh giá, có thể quan sát ra những thay đổi tâm lý. Thời gian mỗi phút, mỗi giây trôi qua, dần dần, có người sẽ không chịu nổi, bắt đầu đỏ mặt, bắt đầu lau mồ hôi, tư thái cái gì cũng có thể biểu hiện ra ngoài.
Không nghĩ tới, chiêu này không phải phát minh của người hiện đại sao, nguyên lai, xưa nay đã có rồi hả!
Không thể chịu đựng được bầu không khí nặng nề này, rốt cục có người nghẹn ngào đứng lên!
“Ngươi tên là gì?”, Thấy có một gã cung nữ khóc đứng lên, Hạng Ngạo Thiên rốt cục mở ra long khẩu.
Mai Tuyết Tình thở dài một hơi, không mở miệng nói chuyện, không chừng có người đã bị hù dọa mà tiểu ra quần.
“Nô… Nô tỳ gọi tiểu Cửu!” cô gái vừa khóc vừa dùng cổ tay áo chùi nước mắt không ngừng tuôn chảy, vừa đứt quãng trả lời.
“Tiểu Cửu… Tiểu Cửu… Sap lại đặt tên như vậy?” Hạng Ngạo Thiên trên cao ngó xuống, lặp đi lặp lại hỏi.
“Hồi bẩm… Hồi bẩm Hoàng thượng, nô tỳ ở nhà đứng hàng thứ chín, cho nên… cho nên… cho nên gọi tiểu Cửu!” Tiểu Cửu bị hù dọa lắp bắp trả lời.
Trời ơi! Sao lại sinh nhiều hài tử như vậy! Mai Tuyết Tình không thể tin được, nhiều hài tử như vậy, tiền nuôi dưỡng cũng là c3 một vấn đề.
“Nhà ngươi chín hài tử?” Hạng Ngạo Thiên vô tình hỏi.
“Hồi bẩm Hoàng thượng, nhà nô tỳ nguyên lai có mười hai hài tử!”.
“Ra là thế …. Vậy bây giờ còn có mấy người?” Hạng Ngạo Thiên tựa hồ cảm thấy rất hứng thú, tiếp tục truy vấn.
“Hồi bẩm Hoàng thượng, nhà nô tỳ bây giờ còn có năm người!” Nghe Hoàng thượng không có phản ứng gì, tiểu chín tiếp tục nói: “So với nô tỳ bọn tiểu đệ đệ muội muội, vừa ra sinh ra đã bị cha nô tỳ dìm xuống nước mà chết!”
Mai Tuyết Tình thiếu chút nữa kinh hô lên tiếng, nàng vội vàng che miệng lại, kìm nén xuống.
Trong lòng thầm nghĩ, điều này quá tàn nhẫn,
Một sinh mạng vừa mở mắt chào đời, chưa kịp hít thở làn không khí trong lành, hoàn lại còn chưa kịp uống bầu sữa của mẫu thân, cũng không kịp hưởng thụ cảm giác ngọt ngào được ru ngủ trong vòng tay mẫu thân.
Hoàn lại chưa kịp mở mắt ngắm mẫu thân cùng huynh đệ tỷ muội,
Hoàn lại chưa kịp cảm thụ thế giới tốt đẹp,
Đã được chính thân nhân mình dìm sống xuống nước mà chết!
Không biết bọn họ tử vong là may mắn hay là bi ai, ở nơi này kinh tế cũng không phát đạt xã hội, có lẽ thật sự rất khó khăn để sinh tồn.
Mai Tuyết Tình hai mắt có chút ươn ướt, ở cổ đại, không có biện pháp hoàn hảo để tránh sinh quá nhiều trẻ em, nói vậy, chỉ có những gia đình giàu có hoặc Vương công đại thần, hoặc những người có năng lực kinh tế mới có đủ khả năng mua sắm một ít thảo dược để tránh thai, những người có sinh hoạt ở trung hạ tầng, nhất là các bậc cha mẹ thật là không dễ dàng, sinh nhiều hơn, muốn nịch tử, lưu lại còn muốn đem bọn họ nuôi dưỡng thành người, đích thủ giết chết chính con ruột cốt nhục của mình, đến tột cùng là cái gì tư vị cuộc sống, bọn họ vốn là cảm thụ sâu sắc nhất, cũng là rõ ràng nhất.
Chính mình như thế lại may mắn, sinh sống ở thế kỷ hai mươi mốt, có được tình yêu thương yêu của cha mẹ, mặc dù không phải đặc biệt giàu có nhưng là cũng có được cuộc sống rất thoải mái.
Cha mẹ dành hết cho mình toàn bộ sự yêu thương, cha mẹ mỗi ngày cũng trông coi việc kinh doanh cái siêu thị nhỏ của họ, nhưng mỗi buổi chiều, khi nàng đi làm về đến nhà, cha mẹ lúc nào cũng đóng cửa siêu thị nghỉ bán, gia đình cùng nhau quây quần một chỗ, tính ra thu nhập trong ngày, không khí vô cùng ấm áp thú vị.
Đối với những người khác, nhà bọn họ có lẽ cuộc sống vô cùng bình lặng, phảng phất vô vị như nước, không hương không vị. Nhưng là, như thế nào là hạnh phúc vốn là lý giải riêng của mỗi người, nhân thấy nhân, trí giả thấy trí, ngoại nhân vốn là vĩnh viễn cũng không nhận thức được trong đó tốt đẹp như thế nào.
Cha mẹ bây giờ thế nào rồi? Mai Tuyết Tình lúc nào cũng khắc khoải nhớ thương cha mẹ mình.
Hạng Ngạo Thiên lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của Mai Tuyết Tình.
“Vậy mấy người đây?”, Từ trong thanh âm Hạng Ngạo Thiên nghe không ra một chút khác thường, phảng phất như hắn đang nghe một câu chuyện hoàn toàn không liên quan’.
Thân là hoàng đế cũng lãnh khốc vô tình như thế? Hay là hắn thấy nhiều hơn, nghe nhiều hơn, sớm thành thói quen thành tự nhiên rồi?
Không ai biết, trên thực tế, Hạng Ngạo Thiên tâm linh cũng đã bị xúc động rất lớn. Nhưng , thân là cửu ngũ chi tôn, nhiều năm qua dưỡng thành thói quen bình tĩnh tỉnh táo xử thế, hắn sớm đã học cách che dấu tình cảm chân thật của mình, người khác vốn là không cách nào từ trong thanh âm cùng vẻ mặt hắn, đọc hiểu được thế giới nội tâm của.
Muốn nhìn đến hắn bộc lộ chân tình, rất khó!
Hắn thâm trầm cùng hướng nội, cũng là thứ vũ khí tốt nhất hắn tự bảo vệ mình, địch nhân vĩnh viễn cũng sẽ không biết hắn đăm chiêu suy nghĩ gì.
Nghe ngữ khí của Hoàng thượng, không có ý trách tội, tiểu Cửu cũng không khóc, tiếp tục nói, “Mấy người ca ca cùng tỷ tỷ nọ, bởi vì nhiễm bệnh không có tiền điều trị, cũng… cũng… cũng đã chết!”