- Thiếu gia dự án ở Thành Hiên chúng ta mất rồi.
- Thiếu gia người nhà của công nhân đó đưa đơn kiện An Diệp, họ không chấp nhận bồi thường... Bây giờ tin tức thật sự không thể xoay chuyển, các bài báo đều đưa tin về vụ tai nạn.
- Thiếu gia chúng ta mất dự án vào tay Lam Thời đã kéo giá cổ phiếu xuống mức thấp nhất trong lịch sử...
- ...
- Diệp Nhất An Diệp thật sự không trụ vững nữa
- Thiếu gia Lam Thời đang đưa ra giá thu mua tất cả công ty dưới quyền An Diệp tình hình thực sự bất lợi cho chúng ta.
- Thiếu gia nguồn vốn của chúng ta bị rút lại hết, tất cả các cổ đông, các nhà đầu tư đều rút vốn...
- Thiếu gia...
- ...
Từng dòng thông báo khiến tất cả những nỗ lực, cố gắng, ngay cả hạ mình cũng không thể cứu vãn, Diệp Nhất vùi đầu trong tuyệt vọng, hốc mắt trở nên đỏ ngầu, ánh mắt đầy bế tắc nhìn từng dòng thông báo cứ dồn dập. Bỗng chốc điện thoại reo dãy số quen thuộc hiện lên là Ngụy Thành, giống như níu kéo được chút ít hi vọng:
- Anh Diệp Nhất thông tin An Diệp sắp phá sản là thật sao? Hiện tại mọi người định xử lý như thế nào?
- Nếu không giải quyết kịp thời thì thông tin đó sẽ trở thành sự thật...
- ...
- Ngụy Thành cậu giúp tôi giữ An Diệp được không? Mất đi An Diệp nhà họ Diệp thực sự sẽ sụp đổ...còn A Hạ con bé cũng sẽ vì chuyện này mà đau lòng, cũng sẽ mất đi chỗ dựa sẽ bị Lam Hạo áp bức... Ngụy Thành tôi thực sự đã hết cách rồi, Lam Hạo cậu ta ra tay rất nhanh khiến tôi không trở tay kịp. Bây giờ nếu còn không tìm ra cách An Diệp một khi bị Lam Thời thu mua sẽ không còn cơ hội để vực dậy, Ngụy Thành xem như vì A Hạ giúp tôi giữ An Diệp...
Diệp Nhất lần đầu tiên mở lời nhờ vả Ngụy Thành, lần đầu tiên cảm thấy mình vô dụng, lần đầu tiên rơi vào bước đường không thể trở tay, nếu Ngụy Thành không ra tay giúp nhà họ Diệp thật sự sẽ mất hết tất cả... Ngụy Thành im lặng vì cậu biết nếu bây giờ đối đầu với Lam Thời thực sự không tốt cho E.N, nhưng nếu để An Diệp phá sản thì lại có lỗi với cô ấy... Nhưng đến cuối cùng Ngụy Thành không lựa chọn giúp họ, vì giữa tình cảm và lợi ích của gia tộc cậu ta chọn gia tộc của mình... Một khi đối diện với nguy cơ của lợi ích cho dù tình cảm lớn đến đâu cũng sẽ không dễ dàng đánh đổi...
- Anh Diệp Nhất, xin lỗi... Em không thể giúp anh giữ An Diệp, thật sự xin lỗi... chuyện này em không thể giúp. Nếu sau này có chuyện gì cần giúp anh có thể tìm em... chỉ riêng An Diệp em không thể...
- Ngụy Thành...
- ...Vậy em có việc nên anh nhớ giữ sức khỏe...tạm biệt...tút...tút...
- ...
Âm thanh ngắt máy vang vọng, lời xin lỗi khiến Diệp Nhất lặng người, ánh mắt ban đầu ánh lên chút hi vọng nhưng ngay giây phút lời xin lỗi ấy xuất hiện đã đánh tan tất cả. Tất cả đổ dồn lên khiến Diệp Nhất mệt mỏi, dường như sắp không chống đỡ nổi... Nụ cười đầy điên cuồng, ánh mắt đầy bế tắc, hốc mắt đỏ ngầu, tiếng cười vang dội khắp không gian, Diệp Nhất ôm đầu cười, bộ dạng không còn dáng vẻ đầy cao ngạo, khí thế của trước đây, chỉ trong một ngày anh ta mất tất cả...
3 tháng sau, tin tức tràn khắp các mặt báo, thông tin về sự củng cố quyền lực của Lam Thời đối với ngành xây dựng và bất động sản trở nên chấn động. Lam Thời dùng vị thế lẫn quyền lực của mình đánh đổ kẻ khổng lồ lâu năm trong lĩnh vực xây dựng và bất động sản An Diệp, chỉ trong vòng 3 tháng Tổng giám đốc của An Diệp – Diệp Nhất tuyên bố phá sản sau những nỗ lực cuối cùng của mình. Tin tức về sự sụp đổ của một tập đoàn lớn mạnh trong giới làm mọi nhà kinh doanh, các doanh nghiệp bất ngờ, họ không ngờ một Lam Thời từ đầu chỉ chú trọng vào lĩnh vực giải trí và du lịch nay lại có thể lấn chiếm lĩnh vực xây dựng và bất động sản một cách liều lĩnh, bởi An Diệp đã có nền móng trong lĩnh vực này đã hơn 70 năm trải qua ba đời Tổng giám đốc, nhà họ Diệp một tay đưa An Diệp trở thành nhà thầu thâu tóm thị trường xây dựng, đưa An Diệp trở thành ông lớn của bất động sản. Không ngờ chỉ sau 3 tháng tin tức lan truyền họ thực sự đã tuyên bố phá sản... Tin tức này nổ ra khiến cả thành phố Hàn Thương lẫn Thành Hiên và các khu vực khác chấn động, bàn luận sôi nổi, các toà soạn làm việc suốt đêm, để đáp ứng lượng nhu cầu đang trở nên gia tăng... Tin tức nóng nhất thời điểm này... “ An Diệp nhà thầu lớn nhất trong nước tuyên bố phá sản”.
Đặt tờ báo xuống, màn hình máy tính là tin tức về An Diệp, Lam Hạo ở trong phòng làm việc nở nụ cười thỏa mãn, ánh mắt đầy thích thú, còn bảo Sở Du ghi chú lại đây là ngày đáng ăn mừng:
- Sở Du hôm nay cậu tan làm sớm, mọi người đều tan làm sớm, cuối tháng tăng lương... Hôm nay là ngày đáng nhớ...của bọn họ...
- Tôi hiểu rồi, cảm ơn Tổng giám đốc...
- Nhưng đây vẫn chưa đủ, cậu chuẩn bị bước tiếp theo... gợi Diệp Nhất nhớ lại ngày hôm đó cậu ta đã làm gì, nhớ không cần phải bí mật sau khi làm xong nhất định phải đích thân gửi đến nhà họ Diệp...
- Tổng giám đốc vậy còn về Ngụy tổng chúng ta có cần gửi món quà cho cậu ta...
- Gửi, gửi tất cả vì cả hai đều là nhân vật chính, không phải rất thú vị nếu họ biết tất cả như vậy mới thú vị...
- Tôi hiểu rồi...
- Đi thông báo đi...
- Dạ.
“ Diệp Nhất có trách thì trách cậu ban đầu lợi dụng tôi bây giờ cậu sẽ được nhìn thấy bí mật mà các người muốn người khác không biết. Nhất định sẽ rất thú vị, thật mong chờ mà...”
. Lam Hạo đã không còn là Lam Hạo trước đây trong ánh mắt ngập tràn thù hận ấy, vào thời khắc này lại bình thản đến lạ kì. Vốn không còn sự sốc nổi, mất kiểm soát như trước, sự bình thản này mới là thứ khiến người sợ hãi bởi vì một người có thể bình thản trước mặt kẻ thù thực sự là kẻ đã không thể thay đổi, sự câm hận trong lòng quá lớn khiến sự phẫn nộ biến thành tĩnh lặng... Chỉ là bức màn bị che giấu nhiều năm cứ ngỡ không ai biết nhưng sự thật vốn không dễ che giấu. Người đàn ông trước đây vì một cô gái mà mỉm cười, vì cô ấy mà dịu dàng, vì cô ấy mà đấu tranh, chỉ là số phận lại không đứng về phía họ, chia rẽ họ khiến trái tim vốn đã từng rất ấm áp trở nên lạnh lẽo.
Nhà họ Lam, không khí trở nên kì dị, tĩnh lặng không như ngoài kia đang trở nên huyên náo vì tin tức chấn động cả giới kinh doanh. Diệp Hạ ngồi trên ghế sô pha ở sảnh phòng khách nét mặt trầm lặng, ánh mắt cứ chăm chú nhìn vào tin tức trên điện thoại, nhìn vào hình ảnh anh trai cô tiều tụy, cả người hốc hác không còn sức sống cúi đầu trước mặt mọi người mà tuyên bố “ An Diệp phá sản”. Cứ như vậy mà ngồi lặng người ở nơi đó, ánh mắt đầy vô hồn cùng trái tim đầy đau đớn. Lam Hạo bước vào, không một lời cứ như thế mà lướt qua cô. Diệp Hạ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy, biểu tình thay đổi, lên tiếng hỏi một câu khiến dì Hoa ở trong bếp lặng người không tin, không tin đứa trẻ dì yêu thương lại thay đổi nhiều đến vậy:
- Lam Hạo anh cảm thấy như vậy rất thoả mãn đúng không? Lam Hạo bây giờ chúng tôi mất đi An Diệp rồi anh vẫn không cảm thấy đủ sao? Rốt cuộc chúng tôi phải làm gì mới khiến anh dừng lại?
Vừa nghe câu nói ấy Lam Hạo không cố gắng giải thích cũng chẳng có ý muốn trả lời, ánh mắt bình tĩnh, nét mặt vẫn như vậy không biến sắc:
- Vậy cô cảm thấy thỏa mãn không? Cô bây giờ có danh phận là vợ tôi, có tất cả sự ngưỡng mộ của mọi người tại sao lại hỏi tôi cảm thấy An Diệp sụp đổ có thấy vui không. Diệp Hạ cô phải biết đây chỉ là bắt đầu của cuộc chơi, cô là nhân vật chủ chốt vẫn chưa xuất hiện thì làm sao có thể nói dừng lại được. Cô phải biết trò chơi này vốn dĩ là dành cho cô nên đừng gấp trò vui còn ở phía sau... từ từ cũng đến lượt cô...
- Tại sao anh lại thu mua An Diệp, rốt cuộc anh có mục đích gì?
- Đơn giản vì tôi muốn vị thế của Lam Thời không bị cản trở, muốn biến An Diệp trở thành công ty trực thuộc Lam Thời, đây là thương trường dĩ nhiên phải cạnh tranh, ai có tiềm lực, có vị thế lẫn năng lực thì là kẻ chiến thắng, không phải là quy luật tự nhiên sao.
- Lam Hạo An Diệp là kỉ niệm của ba tôi, tại sao anh lại dùng cách này để trả thù, tại sao lại dùng cách hủy hoại nó.
- Hhm... Diệp Hạ cô có tư cách gì để chất vấn tôi, tại sao tôi lại không thể hủy hoại An Diệp, tại sao lại vì thương hại cô mà bỏ qua. Vốn dĩ anh trai cô chưa từng nghĩ sẽ dừng tay tại sao bây giờ cô lại muốn tôi khoan dung. (Cười) Cô quên mất mẹ mình như hiện tại là vì bà ta dung túng con trai mình, dung túng cho tội lỗi của cậu ta cho nên các người đang phải trả giá. Chỉ có như vậy Nguyệt cô ấy mới mỉm cười...
- (Lắc đầu, nước mắt cứ như vậy mà rơi) Lam Hạo anh vốn dĩ không phải như vậy, Hạo chúng ta dừng lại được không? Đừng như vậy nữa anh thực sự không thể cứ sống như vậy, quá khứ nếu có thể thì dừng lại được không?
- Dừng lại trừ khi tôi không còn cho nên cô có mơ cũng không thể... Diệp Hạ đừng quên lí do cô ở nơi này.
- ...
Bây giờ thế giới trong cô sụp đổ, trái tim vốn đã ngổn ngang vết thương nay lại càng đau lòng hơn, Diệp Hạ ngồi ở nơi đó ôm mặt khóc giống như chỉ cần khóc trái tim cô sẽ nhẹ lòng hơn. Tiếng khóc như tiếng lòng khiến dì Hoa cảm nhận nỗi xót xa trong lòng mình, không đành lòng nhưng bà vốn không thể thay đổi chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn cô trút hết mọi nỗi đau.
Bầu trời của đêm tối càng tịch mịch, càng u sầu, giống lòng người bị giằng xé giữa yêu và hận, cam lòng lừa dối chính mình thêm một lần nữa, nhưng liệu rằng cơn ác mộng đã bắt đầu hay đã đến hồi kết...