Trong văn phòng làm việc rộng lớn, bày trí vẫn như cũ không thay đổi có thay đổi chỉ là chủ nhân của nó. Lam Hạo ngồi trên ghế chăm chú quan sát tài liệu trên bàn, khuôn mặt trải qua bao thời gian giờ đây pha chút sự nghiêm nghị, lẫn xa lạ tựa hồ là người đã trải qua một quãng đời dài đằng đẵng. Sở Du từ bên ngoài mở cửa bước vào, đặt trước mặt Lam Hạo một tập tài liệu vốn đã sờn cũ, nhẹ giọng:
- Tổng giám đốc, đây là thứ mà ngài cần, ông ấy nói chỉ lần này nữa thôi, mong cậu sau này phải sống thật tốt, đừng tiếp tục tự dày vò mình!
Lam Hạo nghe xong mỉm cười, ánh mắt đã không còn sự câm thù của trước đây, giờ đây sâu trong đôi mắt ấy chỉ là sự tĩnh lặng, đưa tay chạm vào vật trên bàn, âm giọng pha chút lạnh lùng:
- Sở Du thay tôi cảm ơn ông ấy. Lần này sẽ là lần cuối, có một số chuyện vốn nên có câu trả lời, có những người cũng nên sống thật với chính mình.
- Tôi sẽ chuyển lời.
- Được rồi cậu đi làm việc đi.
Sở Du cúi người, rời đi.
…
Trung tâm thương mại Hạ Tân.
- Ba, hôm nay ba không được tìm lí do nữa, nhất định phải đi chơi cùng con. Con không muốn ở cùng bà ấy!
- Được ba hôm nay sẽ đi chơi cùng tiểu Khải. Còn người đó sau này không cần gặp nữa.
- Ba là tuyệt nhất!
Lam Hạo xoa đầu Lam Khải mỉm cười, cả hai cùng hoà vào dòng người nhộn nhịp vui vẻ trong trung tâm.
Ở một góc trung tâm, có một nhóm ba người đang trò chuyện.
- A Hạ, lần này sẽ không đi nữa đúng không? Cậu đi một lần tận 5 năm, có biết mình nhớ cậu lắm.
- Uyển Lan mình không đi nữa, cậu đó đã chừng này tuổi vẫn như vậy, mau tìm bạn trai đi.
- Ngụy Thành, sao hôm nay cậu lại im lặng thế?
- Chỉ là muốn cảm nhận sự chân thật của hiện tại. Được rồi chúng ta tiếp tục đi dạo nào, dù sao cậu ấy cũng đã rời đi 5 năm cũng nên thoải mái.
- Được, tán thành…
Tiếng cười vui vẻ, khuôn mặt quen thuộc khiến người khác bất ngờ nhưng Lam Hạo đứng ở nơi đó lặng lẽ nhìn họ, năm ấy vốn dĩ cô ấy vẫn còn sống chỉ là anh ta muốn Diệp Hạ bắt đầu một cuộc sống mới, muốn cô ấy chôn vùi những kí ức đau khổ kia mà bước tiếp tương lai mới. Lam Khải nhìn thấy ba mình chăm chú nhìn người phụ nữ kia vậy khiến cậu tò mò hỏi:
- Ba người đó là mẹ sao?
Lam Hạo nhìn cậu bé mang dáng vẻ trưởng thành hơn so với tuổi của mình trong lòng thoáng chút đau lòng:
- Tiểu Khải người phụ nữ đó là mẹ của con, cô ấy tên Diệp hạ, con gặp được cô ấy rồi nhưng bây giờ vẫn chưa đến lúc nhận lại mẹ, cho nên chúng ta chờ thêm một chút nữa được không?
- Ba con sẽ nghe lời ba, chờ mẹ đến gặp con.
- Được đi thôi nào!
Diệp hạ bất giác quay lại nhìn chỉ thấy bóng dáng người đàn ông đó quen thuộc, cô ấy vốn không nhớ gì về những chuyện đã xảy ra khi ở cùng Lam Hạo, cái tên Lam Hạo dường như đã không còn tồn tại trong ký ức, Uyển Lan gọi kéo diệp hạ trở về thực tại, cô vui vẻ rời đi cùng với hai người họ bỏ lại sự hoài nghi của chính mình ở phía sau.
…
- Đây là gì, các người đang làm trò gì hả?
Lý Huyền Ngọc tức giận ném thẳng hồ sơ vào người nhân viên nét mặt trở nên rất khó coi, âm giọng tràn đầy sự khó chịu
- Chủ tịch chúng tôi không biết tại sao nguồn vốn của công ty đột nhiên giảm xuống. Khắp Hàn Thương này chỉ có Lam Thời mới có khả năng đưa một tập đoàn rơi xuống nhanh như vậy. Có lẽ họ đã nhúng tay vào.
- Lam Thời…
- Chủ tịch, không phải người đứng đầu Lam Thời là chồng của cô sao?
- Trịnh Vân Tuyết…
- Haha… Lý Huyền Ngọc không ngờ cô cũng có ngày hôm nay, vẫn là dáng vẻ khiến người ta không ngờ đến, lại không ngờ đến mà. Thật không ngờ sẽ có một ngày lớp mặt nạ được che giấu nhiều năm như vậy cuối cùng sắp bị gỡ xuống…
- Rầm …
Lý Huyền Ngọc trừng mắt tức giận nhìn Trịnh Vân Tuyết, ánh mắt tựa hồ như muốn giết chết cô ngay tức khắc. Trịnh Vân Tuyết vẫn là dáng vẻ thập phần cười nhạo, trong lòng từ lâu đã nhìn thấy lí do Lam Hạo cho Lý Huyền Ngọc vị trí Lam phu nhân, chỉ là không ngờ một kẻ diễn kịch tài năng như cô ta lại không đấu lại được một kẻ điên cuồng vì hận… nực cười!
- Chuyện này tốt nhất các người nên xử lý cho tốt, nếu không thì lập tức biến đi, tôi không cần những kẻ vô dụng. Còn về có phải Lam Thời làm hay không tự tôi sẽ có câu trả lời, nếu là anh ấy vậy không cần nhượng bộ…
Bọn họ rời đi, Trịnh Vân Tuyết vừa quan sát biểu cảm của Lý Huyền Ngọc vừa mỉm cười đầy châm biến, ánh mắt tựa hồ như người xem kịch mua vui…