Trong khoảnh khắc khi nhớ về những kí ức trong lòng khi xưa càng khiến Lam Hạo trở nên âm trầm, lạnh lẽo, đáy mắt anh ta đã không còn chút nhu tình, dịu dàng nào, tất cả đều bao trùm bởi lòng thù hận, nỗi hận chỉ hận không thể đem những kẻ đó chịu tất cả nỗi thống khổ của Lâm Nguyệt. Kể từ thời khắc hắn biết tất cả sự thật hắn đã hứa với lòng mình sẽ khiến từng người bọn họ phải trả giá, khiến họ gánh chịu những đau khổ mà cô ấy từng chịu đựng từng chút một vĩnh viễn không thể buông xuống thù hận trong lòng hắn. Cho dù hiện tại bên cạnh hắn có một cô gái yêu hắn nhiều thế nào hắn cũng vẫn có thể tàn nhẫn chà đạp thậm chí bóp nát trái tim của em gái kẻ đã khiến hắn mất đi tình yêu của mình.
Câu chuyện xưa cũ cứ thế từng chút, từng chút hiện hữu. Diệp Hạ từng chút từng chút một trái tim như bị đẩy xuống vực sâu, cô cố gắng không nghe, cố gắng không tin nhưng lại không thể. Đáy mắt ngấn lệ, ngập tràn sự bi thương ngước nhìn thân ảnh khuất dần:
- Hạo, anh thật tàn nhẫn rõ ràng anh biết em không thể chấp nhận sự thật đau lòng này tại sao anh lại lựa chọn nói ra vào thời khắc em những tưởng trái tim mình lại có một chút hi vọng, một hạnh phúc. Hạo tại sao lại đưa em vào thế giới của anh... Những giọt nước mắt lăn dài, ánh mắt vốn dĩ vui vẻ, tràn ngập hạnh phúc nay lại chỉ còn hối tiếc, một cuộc hôn nhân lại là chiếc lồng giam cầm cô, lại chính là nỗi đau dằn xé.
Tình yêu duy nhất trong lòng qua nhiều năm vẫn mãi không thay đổi. Lam Hạo vì cô ấy không nhận người thân, cũng vì cô ấy ngày càng đánh mất đi sự sôi nổi, kêu ngạo của thời trẻ đổi lại dáng vẻ của kẻ lạnh lùng, vô tình, tàn nhẫn, kẻ mà người khác chỉ cần nghe tên phải khiếp sợ. Một thân ảnh người đàn ông ngồi tựa đầu lên ghế dưới ánh mặt trời hoàng hôn rực đỏ phản chiếu sự ưu tư trong lòng. Sự hận thù trong lòng ngày một lớn dần đã từng chút gậm nhấm nụ cười dịu dàng, từng chút ăn mòn đi trái tim vốn dĩ rất hạnh phúc chỉ để lại sự thất vọng cùng đau đớn. Nếu ngày hôm đó cô ấy vì anh ở lại có lẽ đã không có kết cục của hiện tại, sẽ không có người phải đau khổ, tình yêu của anh cũng sẽ không biến thành lòng câm hận. Ánh hoàng hôn ưu buồn hắt lên như đang nhắc nhở cuộc đời của mỗi người họ trong câu chuyện dần thay đổi, trở nên tâm tối, tuyệt vọng nhất. Hoàng hôn đỏ rực cũng giống như tâm trạng của Diệp Hạ đau đớn, tổn thương, sợ hãi, tuyệt vọng cô ấy dường như chỉ muốn đây là một giấc mơ khi tỉnh giấc sẽ trở lại ban đầu, sẽ không còn cảm giác như hiện tại.
...
Một khung cảnh, một thời khắc, một gam màu của cuộc sống mỗi người một suy nghĩ, một tâm trạng, tất cả họ đều cùng nhau cuốn vào một chiếc lồng giam tâm tối vừa là thiên đường trong mắt người khác cũng lại chính là địa ngục không đáy trong lòng chính họ. Những tưởng chỉ cần tình yêu, sự bao dung, lòng cam chịu sẽ có thể được hạnh phúc, chỉ đáng tiếc người mà cô ấy muốn được hạnh phúc lại là kẻ bị tước đoạt đi hạnh phúc lại đang bóp nát hạnh phúc của người khác, trong lòng cô ấy hiểu rõ trái tim đang rỉ máu. Lam Hạo, một cái tên đẹp đẽ như vậy đến cuối cùng lại là kẻ mang tâm hồn của kẻ ác quỷ...
Định mệnh của tình yêu là thứ ngang trái, cũng là thứ khó đón nhất qua thời gian, lòng người liệu có thay đổi, kiên định vì yêu, trái tim mang đầy hận thù liệu sẽ vén màn bí mật của quá khứ bằng cách nào, sự trả thù sẽ đớn đau ra sao, liệu có thể thay đổi...yêu là sai hay đúng, hận là đau hay không...
"Hạo tại sao giữa chúng vốn dĩ không nên tồn tại những ràng buộc không thành đến cuối cùng anh vì cô ấy mà thay đổi. Hạo quá khứ của anh có tình yêu mà bản thân trân quý nhất, còn em 7 năm yêu đơn phương anh cũng khiến em càng mù quáng, vốn dĩ cả đời không thể buông bỏ thì mãi mãi vẫn không thể buông. Giữa chúng ta đến cùng chỉ tồn tại thứ được gọi là hận thù, rốt cuộc bí mật đó thật sự là gì...khiến tất cả chúng ta đều ràng buộc lẫn nhau, giam cầm tự do chính mình trong bóng tối...Hạo, em và anh sẽ đi đến đâu cùng nhau...
...