Màn đêm tĩnh mịch, yên tĩnh bao trùm, ánh đèn đường lấp lánh đầy hoa lệ, màn hình điện thoại sáng lên, âm thanh phá tan tĩnh lặng, một dãy số quen thuộc khiến Diệp Hạ vừa mừng vừa đan xen chút sợ hãi:
- Mẹ...
- A Hạ ba con mất rồi...ông ấy vừa mới ra đi...A Hạ ba con đi rồi...
Tiếng khóc làm nhoè đi tất cả, âm thanh nhạt dần, bà ấy không còn đủ sức để tiếp tục đứng vững, đầu dây bên kia im lặng đến đáng sợ, âm thanh chiếc điện thoại rơi khiến người nhận ra cô ấy vẫn đang nghe, vốn dĩ cô chỉ vừa gọi mẹ cô không ngờ đó là ngày cả thế giới trong cô sụp đổ... “Ba mất rồi chỉ một câu khiến cô không còn cảm thấy bất kì âm thanh nào, bên tai cô tất cả đều nhoà đi, nỗi sợ hãi ban đầu dần trở nên rõ ràng, đôi tay run rẩy chẳng còn sức lực, dù là lừa gạt hay sự thật cô vẫn muốn gặp ba... “Ba ơi con thực sự rất sợ, Ba ơi...”...
Chạy dọc khắp hành lang bệnh viện, Diệp Hạ dừng lại trước căn phòng lạ, mẹ cô Tống Trình Hoa giương đôi mắt đầy đau lòng đi đến trước mặt cô...(chát...). Tất cả sững người, Ngụy Thành chạy đến ôm cô vào lòng, Diệp Nhất cũng bất ngờ khi mẹ đánh cô, bà ấy vừa tức giận, vừa nặng lời mắng cô:
- Lam phu nhân bây giờ cô nhìn thấy không, cô có nhìn thấy ba cô, chồng của tôi ông ấy nằm ở nơi đây, cô có nhìn thấy cô có biết ông ấy vì cô mà hạ mình nhẫn nhục hoà giải cùng cậu ta, ông ấy nói nếu là hạnh phúc cô chọn ông ấy đều có thể ủng hộ...(lời nói cuối cùng khi đó khiến cô tự trách chính mình) cô có biết ba cô vì cô mà gặp cậu ta, vốn muốn vì hạnh phúc của cô mà nhượng bộ nhưng khi bước ra khỏi căn phòng đó thứ chờ đợi ông ấy lại chính là chiếc giường phủ vải trắng. Diệp Hạ tại sao từ đầu cô lại yêu người không nên yêu, tại sao đến lúc biết sự thật cô vẫn không từ bỏ vẫn muốn níu giữ một trái tim không thuộc về mình, tại sao cô biết cậu ta muốn trả thù mà vẫn ở bên, tại sao (âm thanh như lời trách hận đầy giận dữ kèm theo đó là những giọt nước mắt đầy đau khổ)..A Hạ con nói đi... Con vẫn có thể yêu, có thể ở bên cạnh kẻ hại chết vì cha mình hay sao?...
Vừa nói dứt câu bà ấy cũng không còn sức mà ngã khụy, ngất đi, Diệp Nhất đưa bà đi anh nhìn em gái mình chỉ nói một câu khiến cô hiểu ra tất cả “Lam Hạo mãi mãi vẫn không thể vì em...”
...
Biệt thự nhà họ Lam hôm nay vẫn giống như mọi khi không ồn ào lại chẳng náo nhiệt, nhưng vốn đã sự thay đổi, Lý Huyền Ngọc ngồi bên cạnh Lam Hạo ánh mắt đầy si mê, nụ cười trên môi luôn hiện hữu, từ sau lần ở trước cổng công ty Lam Thời gặp phóng viên Lam Hạo luôn đối xử với cô rất đặc biệt khiến cô cảm giác mình thực sự có một chút gì đó ở trong lòng anh. Dứt dòng suy nghĩ Lam Hạo bên cạnh đang tập trung nghe thư ký Sở báo cáo công việc, cánh cửa mở ra Diệp Hạ xuất hiện đặt trước mặt Lam Hạo tờ đơn ly hôn cô đã ký, ánh mắt đầy bi thương. Vốn dĩ trái tim vẫn còn yêu nhưng tình yêu vốn chẳng dành cho mình, nghĩ thật kĩ, đau lòng cùng tổn thương từ lúc đồng ý bên cạnh anh cho dù là giả cũng chính là lúc trái tim cô mang đầy tuyệt vọng, vốn không cầu mong trái tim đó thuộc về cô nhưng cũng. Chẳng muốn vì ở bên cạnh anh mà hại cả gia đình. Vốn cứ nghĩ anh sẽ vì cô mà áy náy, vì một chút lòng thương xót mà đối xử với cô tốt hơn, đến cuối cùng cô mất đi ba mình, ngay cả cơ hội xin lỗi cũng không dành cho cô. Bước vào vốn cứ nghĩ sẽ lưu luyến nhưng khung cảnh trước mắt khiến cô hoàn toàn sụp đổ tất cả những ảo mộng xa vời “Anh vốn dĩ rất vui, vốn dĩ không cảm thấy hổ thẹn trước cô, dù cho không yêu suy cho cùng cô vẫn là vợ anh nhưng người bên cạnh anh lại là người khác”. “A thì ra họ vốn dĩ luôn vui như vậy, chỉ có cô ngu ngốc đến cuối cùng không hiểu được”. Lý Huyền Ngọc nhìn thấy cô cùng đơn ly hôn khiến cô ấy trong lòng rất hạnh phúc, ánh mắt đầy mong chờ hiện rõ. Ánh mắt Diệp Hạ đầy bi thương, trống rỗng đến đáng sợ, âm thanh nhạt nhòa cùng sự lạnh lùng mất dần ấm áp:
- Lam Hạo ba tôi mất rồi chúng ta ly hôn đi. Xem như đây là ân huệ cuối cùng, anh buông tha cho tôi đi, anh trả thù được rồi, ba tôi mất rồi chẳng lẽ vẫn chưa đủ hay sao?(nước mắt vốn dĩ nên chôn vùi đột nhiên không tự chủ mà rơi, cô vốn đã chẳng thể mạnh mẽ)
- Ly hôn Diệp Hạ cô xứng sao?(vừa nói Lam Hạo cầm đơn ly hôn xé nát) Diệp Hạ cho dù ba cô mất, cho dù cô không còn người thân, cho dù bản thân cô biến mất, cho dù Diệp gia các người đứng trước mặt tôi cầu xin cô vẫn mãi mãi không đủ tư cách nói ly hôn. (nói đoạn anh ta ngừng lại bước đến trước mặt cô nói thật gần) Cô cả đời này cũng không xứng ly hôn cùng tôi, cô cả đời này chỉ có thể bị tôi giam cầm trong lồng giam chính là cuộc hôn nhân này. Diệp Hạ tôi đã từng nói tôi không biết thương xót người khác lại càng không có lòng từ bi mà có thể bỏ qua cho kẻ thù của mình. Diệp Hạ cô phải ngoan mới có thể đủ sức để nhìn tôi bắt các người trả giá.
- Lam Hạo ba tôi mất rồi anh có vui không? (âm thanh nhạt nhòa đầy bi thương hiện hữu, khiến người rung cảm)
Sự im lặng bao trùm, tiếng đồng hồ tích tắc vang vọng, cứ nghĩ lòng người đàn ông sẽ dao động nhưng tất cả chỉ là vô nghĩa...
- Vui tôi không những vui mà còn rất vui...rất đáng...
Chút hi vọng cuối cùng cũng dần sụp đổ, Lam Hạo rời đi bỏ lại cô trái tim đầy đau khổ, đầy tuyệt vọng “ thì ra anh ấy rất vui, ba ơi con xin lỗi, ba ơi con nhớ ba, ba ơi...”
- Diệp Hạ ban đầu có lẽ cô và họ sẽ không có kết cục như vậy, nếu như ngày hôm đó cô không gặp anh ấy, không yêu anh ấy có lẽ trái tim cô đã không tuyệt vọng. Diệp Hạ anh ấy rất hận các người cho nên Lam Hạo sẽ không yêu cô lại càng không thể vì cô mà từ bỏ tất cả, tình yêu mà anh ấy dành cho Lâm Nguyệt cũng vẫn không thay đổi.(ngập ngừng đôi chút ánh mắt đột nhiên thay đổi) Tôi thực sự rất ngưỡng mộ cô ấy, ngưỡng mộ tình yêu mà cô ấy dành cho Lam Hạo, cho dù cô ấy biến mất hoàn toàn, cho dù cô ấy mãi mãi không quay về thì cô ấy vẫn thắng chúng ta. Lâm Nguyệt không phải là cô gái tuyệt vời nhất nhưng cô ấy rất lương thiện, bởi vì quá lương thiện khiến cô ấy phải mất đi tình yêu của mình. Thời khắc đó tôi thật lòng ngưỡng mộ tình yêu của họ, một tình yêu đẹp khiến người khao khát, tôi chọn cách rời đi nhưng sau 3 năm rời đi lúc quay lại điều tôi biết chính là họ rời xa nhau. Diệp Hạ anh trai cô ban đầu là bạn thân của Lam Hạo điều không ngờ đến người chia cắt tình yêu của họ lại chính là anh ta. Người vốn dĩ có thể xoá nhòa tất cả vốn đã không thể xuất hiện hà tấc gì chúng ta lại ép buộc anh ấy buông bỏ thù hận. Diệp Hạ giữa yêu và hận vốn dĩ rất khác biệt, hận cũng rất đau khổ...(những lời Lý Huyền Ngọc nói khiến Diệp Hạ trở nên trầm mặc, cô không biết tại sao rõ ràng từng là bạn nhưng giờ đây lại trở nên như vậy, cô ấy rốt cuộc tại sao lại rời đi, tại sao lại là cô, tại sao tất cả lại là cô...)
- Lý tiểu thư cô biết chuyện 5 năm trước đúng không? Cô có thể nói tôi nghe được không...
- Không tôi không biết chuyện đã xảy ra vào ngày hôm đó, cũng không biết cô ấy như thế nào, thứ tôi biết chỉ là đoạn tình cảm đẹp đẽ của họ bị anh trai cô phá hoại. Nếu thật lòng muốn trách chỉ trách trái tim yêu người không thuộc về mình...(nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt vốn nên vô tư ấy) Diệp Hạ nếu sau này tôi thực sự làm việc có lỗi với cô mong cô đừng bất ngờ vì tất cả đều nên xảy ra...nếu hận hãy hận đừng vì trái tim mà quên tất cả...đừng khoan nhượng...đừng khiến bản thân tiếc nuối, sai lầm...(bỏ lại Diệp Hạ ngồi nơi đây, cô ấy rời đi vốn đã từng nghĩ sẽ hạnh phúc thời khắc này lại đầy đau thương, có lẽ đây là giây phút cuối cô ấy vì cô mà khuyên nhủ)...
Không gian chìm trong tĩnh lặng từng tiếng kim đồng hồ vang vọng khiến lòng người ngổn ngang suy tư. Diệp Hạ vừa mất đi ba mãi mãi, vừa muốn dứt khoát ly hôn nhưng chẳng thành, cứ ngỡ hạnh phúc muộn màng nào ngờ là vực sâu vô tận. Trái tim vốn ấm áp giờ đây chất chứa đầy gai nhọn, ánh mắt vốn dịu dàng giờ đây hoá hận thù, người vốn dĩ bình yên nay chỉ còn trong ký ức. Nếu cuộc đời có thể được lựa chọn lại cô nguyện không gặp gỡ lại càng không yêu, tình yêu vốn rất đau lòng...
...
Nhà họ Diệp, Diệp Hạ bước vào ánh mắt đầy vẻ bi thương cùng mệt mỏi, Ngụy Thành nhìn thấy cô đứng dậy muốn nói lại bị chặn, cô im lặng hồi lâu lên tiếng, trong âm giọng đã nhợt nhạt vài phần:
- Anh, đến bây giờ anh vẫn không nói thật với em sao? Ba mất rồi, anh nói em nghe tất cả được không? Em thật sự sợ rằng đến lúc mình không còn gì cả mãi mãi vẫn không biết sự thật... Anh hai...coi như vì em, vì mẹ chúng ta được không...(ánh mắt đầy khẩn cầu, giọng nói đầy tuyệt vọng muốn biết sự thật)
- ...
- Anh đừng như vậy, bây giờ anh không nói sau này em cũng sẽ biết nhưng em không muốn mình mất đi thêm bất cứ ai...anh...
- ... Được, anh nói em nghe tất cả... Có lẽ nên bắt đầu từ lúc anh quay về từ Mỹ, lần gặp gỡ đó chính là mồi lửa châm ngòi tất cả, một lần rung động cả đời sai lầm...(im lặng hồi lâu cuối cùng Diệp Nhất cũng trả lời, âm thanh đầy u tư, ánh mắt thấm đượm hối hận, vốn có lẽ giữa tất cả họ sẽ có một kết cục khác nhưng vì một lần trái tim sai nhịp khiến cả đời sống trong hối hận muộn màng...)