• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người im lặng mà đứng, cũng có một chút xấu hổ.

Lâm Tịch Cận cuối cùng cũng không ngốc , nghĩ nghĩ, hỏi :" Đại điện hạ thích Đại tỷ của ta sao ?"

Triệu Thanh Thần không ngờ y lại hỏi trắng ra nhự vậy , sửng sốt một chút mới nói :" Tiểu tứ hỏi cái này làm gì ?"

" Ta biết điện hạ thích Đại tỷ của ta, nhưng cũng không muốn kết hôn với nàng, hôm nay tùng đình yến hội vì tuyển hoàng tử phi mà tới, đương nhiên đây là ân điểm hoàng thượng ban cho tướng quân phủ, nhưng đối với hoàng tử, chưa chắc là thế. Đại điện hạ nếu không muốn lấy, ta có một biện pháp ". Đại hoàng tử Triệu Thanh Thần quả thật sinh lầm chỗ, hắn rất yêu thích tự do, đây không phải là phẩm chất mà người hoàng gia nên có, hắn có thể là công tử phong lưu , nhưng hoàng gia không thể có hoàng tử chỉ biết phong lưu. Hắn  thích Lâm Ngọc Châu nhưng cũng chỉ dừng ở thưởng thức, vì trong lòng hắn thích tự do vì bậy dù thế nào cũng không nguyện ý thú nàng.

Ở thời điểm kiếp trước, Triệu Thanh Thần bì muốn tránh né Lâm Ngọc Châu cùng với áp lực của tướng quân phủ mà tự thỉnh mang quân đi viễn chinh, kết quả lại tạo ra một sai lầm lớn . Nếu hiện tại y giúp hắn giải quyết vấn đề này tình những sự tình phía sau đó có thể sẽ không xảy ra.

" Ngươi có biện pháp ?" Triệu Thanh Thần quả nhiên động tâm, hắn có thể nhìn ra tỷ muội Lâm Ngọc Châu cùng Lâm Ngọc Hồng có tâm tư đối với hắn. Lâm Ngọc Hồng hắn có thể không để ý tới nhưng hắn lại thưởng thức Lâm Ngọc Châu.... Hắn thật sự rất phiền não, hắn từng nghĩ có thể cùng ngàng làm hồng nhan tri kỷ, chính là hoàng đế muốn hắn phải dựa vào phủ tướng quân, bắt buộc hắn phải nghe theo, kì thật ngay cả Bát hoàng tử cũng nhận được ý chỉ của hoàng đế, làm cho bọn họ đến tướng quân phủ tìm hoàng phi, trong bốn người chỉ cần có một người kết thân với tướng quân phủ cũng đã có thể cho hoàng đế một cái công đạo.

Đầu tiên là phải đem mình tự do mới tốt.

Lâm Tịch Cận đã sớm nhìn thấy tâm tư của hắn, cười gật đầu :" Ta tất nhiên có biện pháp, chẳng những ngươi có thể không cần thú Đại tỷ ta !à Nhị tỷ cũng không đối với ngươi dây dưa. Nhưng phương pháp này có thể làm cho ngươi cùng tướng quân phủ trở mặt, nhưng cuối cùng cũng không ảnh hưởng gì nhiều, hiện giờ tướng quân phủ đang có thế lực, sẽ dựa được về sau..... Không biết điện hạ có dám hay không ".

" Có cái gì không dám ?" Triệu Thanh Thần cũng không muốn bị một tiểu hài nhi xem nhẹ, hơn nữa nguyên bản hắn cũng không muốn cùng tướng quân phỉ liên quan nhau, đường đường là một trưởng hoàng tử, sao lại nịnh hót một thần tử, hắn sao lại cam nguyện ? Nếu như không phải thì hắn làm gì buông tha hảo cảm đối với Lâm Ngọc Châu ?

Sau một hồi đàm luận, Lâm Tịch Cận hướng về một hành kang gaapls khúc khác đi đến, y nhớ rõ bên kia núi giả có một cái hồ nhỏ, mà bên cạnh hồ có một con đường nhỏ có thể đi đến phòng bếp.

Một đường đi tới, Lâm Tịch Cận suy tư, làm sao để làm ra được thức ăn, cho nên đến khi trước mắt y xuất hiện một thân ảnh thì y lại không kịp phản ứng.

Chỉ thấy người nọ cao lẫm lẫm, tướng mạo đường đường, một đôi mắt đen như ngọc bắt ra ánh sáng lạnh băng. Một thâm bào phục xanh đen tinh mỹ, tao nhã. ..

Lâm Tịch Cận chỉ cảm thấy thế gian này đã mị mê hoặc cực hạn, có chút thất thần, hắn cùng người vừa rồi hoàn toàn bất đồng, một nam nhân như vậy tại sao lại xuất hiện ở nơi tầm thường thế này.

" Chuyện gì ?"

Gió lạnh thổi qua, âm thanh lạnh băng, mang theo mùi rượu phản phất mà truyền vào tai, Lâm Tịch Cận giật một cái liền hồi thần, vội vàng đáp lễ :" Bái kiến Hiền vương! "

" Ân! "

Triệu Mặc Khiêm khẽ gật đầu, lập tức giơ tay lên, không biết khi nào mà trong tay lại có thêm một chén bạch ngọc, mùi rượu từ trong cái chén kia bay ra, Lâm Tịch Cận vốn uống rượu không tốt vả lại lúc này trong bụng y rỗng tuếch, rượu này cũng là tinh hoa , tự nhiên liền nhịn không được mà nuốt một ngụm nước miếng, trong bụng hình như cũng cảm ứng được mà kêu hai tiếng.

"Ân ?" Triệu Mặc Khiêm liếc mắt nhìn y.

Khoảng cách hai người cũng không gần, không xa, âm thanh này cũng không tính lớn, nhưng đối với người luyện võ mà nói cũng đã nghe đủ rõ ràng.

Lâm Tịch Cận liền đỏ mặt.

" Lại đây ngồi "

Tại thời điểm y hận không thể chạy đi thì Triệu Mặc Khiêm mở miệng bảo y qua.

" Hiền vương..."

Cũng không biết là do vẻ mặt lạnh nhạt kia hay là do ngữ khí thản nhiên kia kϊƈɦ thích mà Lâm Tịch Cận có chút gian nan đứng lên, đáy lòng y có chút kính trọng nam nhân này, y vốn rất thích nhìn thấy hắn, chính là không muốn lại trong tình cảnh nhue thế này.

Cước bộ có chút trầm trọng, chớ y đi qua thì Hiền vương đã đung chén rượu thứ ba, mà y cũng nhìn thấy rõ trêи chiếc bàn đá cạnh núi giả có một bầu rượu và một đĩa điểm tâm...

Nam nhân cao lớn kia đưa điểm tâm cho y

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK