• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì mang mặt nạ nên Lâm Tịch Cận cũng không thấy được biểu tình của Ám Nhị ra sao, bất quá y cũng không để ý, nói :" Ám Nhị ca, ngươi có thể giúp  ta một chuyện được không ? Giúp ta tra bối cảnh của Đại Khờ ?".

Lâm Tịch Cận không biết, một tiếng " Ám Nhị ca " làm cho gương mặt phía sau chiếc mặt nạ này hơi run rẩy một chút.

" Được ".

Lâm Tịch Cận do dự một chút, lại nói :" Hiền vương có gì phân phó ? " hỏi xong, chính mình liền ngây ngẩn cả người, có chút xấu hổ mà ho khan một tiếng, theo bản năng mà biện giải một câu :" Ta là nói hắn trước khi rời đi có nói gì không ?"

Thật đúng là càng nói càng không rõ. Lúc trước cậu cùng Triệu Mặc Khiêm không nói với nhau được bao nhiêu thì phát hiện có người đến , vì thế liền nói mấy câu dạy y ứng phó với Đại phu nhân. Lúc mày, mới vừa rồi cùng Đại phu nhân giằng co, lúc sau người nọ cũng không nói thêm gì , đi rất nhanh chóng.

Y cảm thấy được như vậy cũng không có gì không tốt, nhưng chờ y đánh xong một trận này, hiện tại lại phi thường muốn nói cùng hắn mấy câu.

Loại cảm giác này thật kì diệu, Lâm Tịch Cận không thể đè ép tâm tình nên mới vừa rồi có chút thất thố.

Ám Nhị quả nhiên không xoa đáp lời, Lâm Tịch Cận cũng chỉ có thể tiếc nuối thở dài, đem đề tàu dẫn đến một lĩnh vực mà cậu hứng thú.

Lâm Tịch Cận muốn họ võ. Y nguyên lai là không có ý tưởng này nhưng hôm nay thấy Hiền vương, thấy Ám Cửu, nhất là vị trước mắt là một cao thủ xuất quỷ nhập thần liền sinh ra một loại khát cọng mãnh liệt.

Y lúc này mới mười tuổi, học vĩ cũng không tính là quá muộn.

Chính là yêu cầu này mới vừa nói ra liền bị Ám Nhị vô tình cự tuyệt, thậm chí còn dùng một anna mắt kì quái nhìn y, điều này làm cho y thất vọng mà cũng có nghi hoặc.

Lâm Tịch Cận không cam lòng, nhưng cũng phải bất đắc dĩ mà đem ya tưởng này dằn xuống đáy lòng. Bởi vậy cũng không tiếp tục cùng Ám Nhị nói chuyện , tùy ý mặt nạ ác quỷ ẩn nấp trong bóng tối.

Đêm nay, trong đầu Lâm Tịch Cận không ngừng hiện lên giọng nói và dáng điệu ngủ say của Hiền vương.

Ngày hè đã thật sự đến.

Ngày đầu còn có nắng gắt chiếu xuống, ngày thứ hai liền mưa kéo dài, ngắn ngủi mấy ngày, hoa cỏ  trong hoa viên đều xanh mướt lên, tản ra một hương vị nhẹ nhàng.

Ngày hôm đó Lâm Tịch Cận đã xảy ra một biến hóa lớn. Y tuy rằng ở trong viện người hầu cũng không còn thiếu ăn, thiếu mặc, không còn là vị thiếu gia đáng thương. Lấy Đại Khờ cầm đầu, người hầu trong viện lấy y làm trung tâm, tự động phát thành hình tròn. Hiện tại, mặt ngoài vẫn là như ngày xưa, cũng không có ở trong viện khoe khoang, nhưng đãi ngộ đã hoàn toàn bất đồng. Ba bữa cơm đều có người hầu hạ, đi ra cũng có hạ nhân theo, trông y bây giờ thật sự là thiếu gia.

Y cũng không cảm thấy khó thích ứng mà cứ thuận theo tự nhiên tiếp nhận.

Hạ nhân cũng bởi vì y đã tiếp nhận nên càng cố gắng làm việc.

Đã trãi qua kiếp trước, Lâm Tịch Cận sớm thấy rõ nhiều điều, nhưng y nghĩ là sẽ hảo hảo mà sống tốt, sống để chờ tư vị có nhi tử, tay theo bản năng mà xoa xoa bụng, trong lòng hiện lên một tia chua xót, một tia phức tạp, một tia....

Không biết đời này sẽ còn có duyên gặp lại hay không, hài tử đáng thương !!

Thức ăn được chuẩn bị rất tốt, Lâm Tịch Cận ăn rất nhanh liền xong, bởi vì dinh dưỡng không đủ trong thời gian dài mà khiến y nhìn quá mức gầy yếu, nhưng đôi mắt của y thì lớn, hoàn toàn được di truyền nét đẹp từ mẫu thân của y, vì thế thấy thế nào cũng không kém, hơn nữa đôi mắt đặc biệt đen bóng, nhìn kĩ sẽ thấy một đôi mắt to cực kì xinh đẹp.

Mặc dù lớn lên có đôi mắt xinh đẹp như vậy nhưng lúc nào cũng hờ hững, lạnh như băng, có đôi khi làm cho người ta sinh ra ảo giác, cảm thấy đó không phải đôi mắt của người sống.

Đã nhiều ngày, y suy nghĩ rất nhiều, y mới vừa trở lại, rất nhiều chuyện liền không giống như trước, tuy rằng không phải là y chu toàn tất cả nhưng cũng một phần là do y. Vậy có phải hay không sẽ có rất nhiều chuyện vì vậy mà thay đổi?

Ít nhất, lúc trước y cùng Triệu Thế Vũ không hề liên quan nhau, đời này lại cũng hắn dây dưa, nghĩ đến nam nhân kia, Hiền vương Triệu Mặc Khiêm....Lâm Tịch Cận cảm thấy quẫn bách rất nhiều, cũng là không phát hiện trong lòng có một tia dao động.

Nếu trời cao cho y lạu một lần cơ hội sống lại một lần, y sẽ không bỏ qua lần cơ hội này , nhất định phải hảo hảo mà sống tốt một đời.

Ngoài cửa, hoa mộc lan đã muốn nở rộ, Lâm Tịch Cận hái xuống một đóa hoa tinh tế, thật sự là một đóa hoa đẹp, chỉ mong rằng lần sống lại này không để y thất vọng.

Quả thật không để cho Lâm Tịch Cận thất vọng. Trong khi y đang ở trong phòng ngủ, thì không biết từ đâu mà Ám Nhị mang về một quả dưa hấu thật to, khuôn mặt Đại Khờ xanh trắng, chà xát các đầu ngón tay bụ xuất huyết, vẻ mặt cầu xin tìm y:" Thiếu gia, Đại phu nhân nói phủ tướng quân không nuôi người nhàn hạ. Nếu đã ở viện người hầu thì chính là người hầu, nhất định đem việc cho ngài làm, người khác đều bị đưa sang viện khác làm việc, tiểu nhân cũng đã giặt rất nhiều đệm, chăn, ...nhưng lại có rất nhiều xiêm y được đưa đến đây ".

Lâm Tịch Cận hô một tiếng, hưng trú nói :" Đồ này đưa tới là việc của ta đi ?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK