Bọn họ chính là đã có hôn ước, hai người thuần khiết ôm nhau không có một tư tưởng không tốt ?
Lâm Tịch Cận cảm thấy mặt mũi hai đời của mình bị mất hết.
Thời gian thân mật ngắn ngủi, may là từ trước tới nay y đều khinh thường việc hét chói tai.
Mà Hiền vương điện hạ, sửng sốt nhìn y lõa lồ bả vai, lúc này mới hơi hơi xoay người, lạnh lùng bỏ lại một câu :" Ngươi rửa mặt trước đi ".
Y đành nhận mệnh đứng lên, lưu loát rửa mặt thu thập xong bản thân, nghĩ nghĩ lại mời người tiến vào, không nhìn ánh mắt tò mò của Đại Khờ mà trực tiếp đóng cửa.
" Hiền vương, điện hạ.... Có chuyện gì phân phó ?" Lâm Tịch Cận tự giác sửa lại xưng hô thích hợp hơn, uống một ngụm trà nóng, hỏi. Kỳ thật y càng muốn hỏi sao ngài lại ở đây?
Triệu Mặ Khiêm vốn đang dùng trà, nghe vậy ngẩng đầu, nhìn tiểu hài nhi trước mắt, miệng lại nói :" Rốt cuộc cũng ở được nơi giống người ".
Tóc của tiểu hài nhi vẫn có chút ố vàng như cũ nhưng lại sáng bóng, theo bả vai mà rơi xuống, người vừa mới tỉnh ngủ trêи mặt lộ ra một sắc hồng tự nhiên, cặp mắt kia giống như trân châu sáng lấp lánh mà nhìn hắn, trước mắt cung kính nhưng đôi môi khẽ mím rủ xuống một độ cung lại bá đứng y.
Sợ là trong lòng là đang mắng hắn.
Triệu Mặc Khiêm âm thầm nhíu mi, tầm mắt vẫn luôn đặt trêи đôi môi hồng nhuận kia, trêи đó còn lưu vài vết nước sáng bóng. Hắn bỗng nhớ đến nước mật đào.
Tay cầm lấy cái muỗng nhẹ nhàng chùi một chút.
Xúc cảm lạnh lẽo truyền tới, Lâm Tịch Cận kinh ngạc một chút, theo bản năng mà ngã về phía sau, người này vậy mà dùng muỗng đưa lên miệng mình, trong đầu liền hiện lên một ý niệm, hắn hình như cũng vừa mới dùng cái muống này đi ?
" Hiền, Hiền vương điện hạ..." Lâm Tịch Cận áp chế kϊƈɦ động, nhưng bây giờ y lại bị hành động này làm cho hồ đồ, người này không giống người sẽ làm ra cái hành động này, như thế nào... Như thế nào đột nhiên lại hành động như một đăng đồ tử ?
Triệu Mặc Khiêm nhìn Lâm Tịch Cận bởi vì hành động này mà kéo xa khoảng cách, nhíu nhíu mày, bất động thanh sắc mà thu hồi muỗng, thản nhiên nói :" Bản vương chỉ đến nhìn ngươi một chút ".
Lâm Tịch Cận nghe xong, nhịn không được liếc một chút, vẫn vô sỉ như vậy thì được không vậy chứ ?
" Tạ ơn điện hạ nhớ đến" Lâm Tịch Cận hành lễ, không thể phủ nhận trong lòng y có chút cao hứng.
Triệu Mặc Khiêm cũng không để ý đến biểu hiện lễ phép nhu thuận của y, một lần nữa giơ muỗng trong tay lên nhìn nhìn :" Ai vậy ? Lâm Thương hải khả năng luyến tiếc tiêu phí đồ vật trêи người ngươi ".
Lâm Tịch Cận sửng sốt, lập tức hồi phục, đúng là người này đều đã nhìn ra sao ? Ông ta quả là người cha tốt.
" Hôm qua còn nói sẽ không bỏ qua cho đại tỷ, sáng sớm lại bất kể hiềm khích lúc trước mà giúp đệ đệ chuyển nhà, mấy thứ này không phải đều nói lên đại tỷ yêu thương đệ đệ sao ?"
Lời nói này của Lâm Tịch Cận có chút đâm chọc, ngữ khí khó tránh khỏi có chút hà khắc, lúc này sắc mặt của Triệu Mặc Khiêm phát lạnh, một tay gõ đầu nghiêm khắc nói :" nếu không thích thì giết cũng không được, cũng không có biết cachs nói chuyện, nam hài nên nhìn xa một chút ".
Lâm Tịch Cận ôm đầu, đau đến thiếu chút rơi nước mắt, người này một chút cũng không hạ thủ lưu tình. Bất quá trong lòng cũng yên tĩnh trở lại, hơn nữa cũng mừng thầm, kiếp trước kiếp này cũng chỉ có một người giống như phụ thân bình thường dạy cho y.
Nghĩ như vậy, trong ánh mắt lộ ra một chút kính yêu, nhìn thấy Triệu Mặc Khiêm nhíu mày, cũng không nhận ra chuyện gì đang xảy ra, nên cũng chưa nói thêm cái gì. Vài năm sau, lúc Triệu Mặc Khiêm tỉnh ngủ thì dưỡng thê hay nhi tử cũng là sớm phân không rõ.
Sau một khắc đồng hồ, bên ngoài tướng quân phủ bỗng xuất hiện xe ngựa rất to, nhìn hai tuấn mã đeo băng đỏ sẫm ngẩn đầu mà đứng , y vẫn không biết Triệu Mặc Khiêm đến tột cùng là muốn làm gì, lại tính toán dẫn y đi đến nơi nào.
Đây là một loại cảm giác bị động, Lâm Tịch Cận vốn đang rất chán ghét, nhưng đổi thành ngừi này lại chẳng biết tại sao lại chỉ còn lại cảm giác không tự nhiên mà thôi.
Xe ngựa của Hiền vương là được trong cung đặc chế, quy cách đều cực kỳ đẹp đẽ quý giá, nhưng không có vẻ xa hoa, Lâm Tịch Cận lúc này muốn bị hôn mê, ngây người một lúc lâu, đều không có động bước chân. Kiếp trước là sau khi gặp qua Triệu Thế Vũ mới được ngồi trêи xe ngựa hết sức xa hoa, nhưng so với trước mắt vẫn rất kém cỏi, hơn nữa cũng thiếu sự tôn quý.
Một người đứng ở trước đón, một người dẫn Lâm Tịch Cận lên, chờ vào bên trong, nhìn trước sau thùng xe thì không khỏi ngạc nhiên.
Đem giày cởi ra bên ngoài. Mành xe đóng lại, nhìn từ trong ra ngoài như hai thế giới. Ở thời tiết nòng bức mà có thể hưởng thụ như vậy thật quá tốt.
Triệu mặc Khiêm theo sau tiến vào. Rất tự nhiên mà ngồi bên cạnh Lâm Tịch Cận, nhìn y bộ dáng xuất thần, nhíu mi hỏi :" Làm sao vậy ? Không thoải mái sao ?"
Lâm Tịch Cận ngước mặt lên nhìn nam nhân, yên lặng lắc đầu.
Sắc mặt Triệu Mặc Khiêm lập tức lạnh xuống :" Vốn định cho ngươi xem thử cảm giác, thôi, xe ngựa này bản vương cũng dùng không quen, lát sau cho người hủy đi ".
Lâm Tịch Cận kinh ngạc :" Ta chỉ là nghĩ khi nào mới có thể sử dụng được xe ngựa xa hoa như vậy ".
Thần sắc Triệu Mặc Khiêm lúc này mới dịu xuống :" Nếu ngươi thích thì cứ dùng ".
" Thân phận ta sao có thể dùng xe ngựa như vậy ?"
" Ngươi là vương phi tương lai của ta, xe ngựa này ngươi cứ dùng ".
Tiểu tâm can không nhịn được rung động vài cái, Lâm Tịch Cận nhất thời không biết nói gì cho phải, vấn đề này trước nay y cũng không nghĩ nhiều, dù sao đến lúc đó còn 3 năm, ai biết 3 năm sao sẽ có quang cảnh như thế nào ?
Triệu Mặc Khiêm như nhìn thấu ý nghĩ của cậu nhưng cũng không nói nhiều, chỉ là nhấc chân đá văng chậu băng bên chân Lâm Tịch Cận :" Thân thể ngươi quá yếu không nên tới gần hàn khí ".
Sau đó lấy ra một quả dưa hấu ướp băng, dùng muỗng múc ra đưa đến bên miệng tiểu nhân nhi bên cạnh, tự nhiên mà uy y ăn.
Lâm Tịch Cận đối với hành động này phi thường thích ứng, không có nửa phần do dự, há mồm cắn một cái, nước ngọt mát lạnh thấm vào ruột gan, rất là sáng kɧօáϊ, y không khỏi thở dài :" Có tiền có quyền mới hưởng thụ như vậy, cũng khó trách mọi người liều mạng như vậy ".
" Lời này nghe thực có phẩm vị ". Khóe miệng nam nhân khẽ câu lên.
Lâm Tịch Cận cắn một cái thỏa mãn híp mắt, thẳng thắn nói :" Thật là không nói điêu đâu ".
Nhìn cậu ăn ngon, Triệu Mặc Khiêm cũng múc một miếng đưa vào miệng, vẫn là cái mùi vị kia nhưng lại ngon hơn bình thường nên cầm muỗng đẩy nhanh tốc độ.
Xe ngựa tựa hồ chạy được một khoảng xa thì hai người đã ăn xong một nửa dưa hấu, liền nghe bên ngoài truyền đến từng đợt ồn ào, Lâm Tịch Cận tò mò xốc rèm nhìn ra bên ngoài, vừa thấy thì nhất thời kinh ngạc, há miệng thở dốc, có chút không xác định hỏi :" Hiền vương điện hạ, đây là dân chạy nạn sao ? Như thế nào ....." Tại sao trêи đường đến phủ Hiền Vương lại có dân chạy nạn ?
Chưa nói xong, Lâm Tịch Cận giật mình, khu vực của Hiền vương phủ là vơi quan to ở, sao dân chạy nạn lại đi vào ? Nghĩ đến bọn họ đi ra ngoài thành , nơi này dân chạy nạn đã tụ tập vài ngày.
Triệu Mặc Khiêm cũng không nói nhiều, chỉ nói :" Mang ngươi đến xem, biện pháp của ngươi được sử dụng thế nào ".
Người này...
Lâm Tịch Cận cảm thấy được, ở trước mặt nam nhân này y có một loại cảm giác không thể che dấu, y trầm ngâm một chút, hơi có ý thăm dò :" Hiền vương điện hạ thấy thế nào ?"
" Hừ !" Triệu Mặc Khiêm hừ lạnh một tiếng :" Lá gan không nhỏ, ngay cả bản vương cũng tính kế ".
Này không phải là sự tình hai người họ cùng chấp nhận sao ? Sao người này lại vô lại như thế. Lâm Tịch Cận cười gượng hai tiếng :" Hiền vương điện hạ, tìm ngài không phải là thích hợp nhất sao ?"
" Hừ !" Ánh mắt lạnh lùng liếc y một cái, toàn thân Triệu Mặc Khiêm đều tản ra hơi thở " Bản vương mất hứng".
Lâm Tịch Cận đột nhiên thấy hết chỗ nói. Theo như y nói biện pháp nhằm vào dân chạy nạn thì sẽ làm Triệu Thế Vũ té ngã, sau đó đem công lao lên cho người ngoài, hai bên so ra chính là ngư ông đắc lợi. Mà " người bên ngoài" này nên chọn người tốt nhất, nên ngay từ đầu y đã chọn Hiền vương Triệu Mặc Khiêm, vốn là khồn trì hoãn lựa chọn, y cho rằng người này đã sớm nhận rồi, không ngờ người này lại nháo như vậy ?