Đại phu nhân hôm nay đã biết được toàn bộ chi tiết trong yến hội, trong lòng cũng thầm mắng Lâm Tịch Cận tuổi nhỏ mà đã có công phu như vậy, bất quá y dù sao cũng trãi qua nhiều việc, chỉ nói :" Việc đã đến nước này, ngươi cũng đừng quá mức khinh thường Nhị hoàng tử, phải biết sau này phải dựa vào hắn ".
Sắc mặt Lâm Ngọc Hồng có chút khó coi :" Nương, ta không nghĩ gả cho hắn !".
Đại phu nhân thán một tiếng :" Thế sự khó lường, ngươi biết hôm nay hắn không có chỗ dựa nhưng tương lai thì không thể biết được đâu ? Ngọc Hồng, lấy việc chặc cho mình đường lui mà không làm quá tuyệt tình ".
" Chỉ là ta thật sự sinh khí, bất quá hôm nay nương phải hảo hảo mà giáo huấn hắn, ngươi biết không ? Hắn dám đem người hầu Tiểu Liên bên người ta giết chết " Nghĩ đến tiểu tư thông minh từ nhỏ đã đi theo mình đã chết, Lâm Ngọc Hồng rất là đau lòng.
" Sao ? Hắn bì cái gì muốn giết Tiểu Liên ? " Đại phu nhân sửng sốt một chút, thầm nghĩ tiểu tử kia làm sao dám giết người ? Kia không phải là một con mèo, con chó.
Lâm Ngọc Hồng dậm chân :" Tiểu tử kia trời sinh ác độc, giết một hạ nhân còn cần lý do sao ? Tóm lại, nương, ngươi phải hảo hảo giáo huấn hắn ".
Chờ cho thời điểm bọn họ đến viện người hầu, lại phát hiện trong biện đèn đuốc sáng trưng, vài nơi đều treo đèn lồng, bọn người hầu đều tập trung tại trước cửa phòng Lâm Tịch Cận nghị luận sôi nổi, sân trước nguyên bản lạnh tanh nay lại phi thường náo nhiệt, đồng thời cong nghe hạ nhân lớn tiếng nói :" Đa tạ Tứ thiếu gia ban cho ".
" Nương, bọn họ đang làm gì đó ?" Lâm Ngọc Hồng thực không kiên nhẫn, mấy hạ nhân đó sao lại ồn ào như vậy ?.
Đại phu nhân bảo ma ma phía sau lên xem một chút, lão nhân Trương ma ma thực có ánh mắt, chỉ vao khí đi qua.
Một lát sau Trương ma ma nói :" Là Tứ thiếu gia ban thưởng cho hạ nhân, cảm tạ bọn họ luôn chiếu cố hắn ".
" Đại phu nhân cười lạnh một tiếng :" A, hắn thật lớn gan ".
Ánh mắt Trương ma ma hiện lên một tia tham lam nói :" Cũng không phải, một rương châu báo đều phân phát xong rồi ".
Đại phu nhân trong lòng tức giận, tiểu tử này ngày thường quần áo đều không có, nay có chút tiền nào có thể bỏ được ? Nhưng lại thật sự dễ dàng thưởng cho hạ nhân, mấy thứ này đều là của tướng quân phủ, hắn dựa vào cái gì?
Đại phu nhân hừ lạnh một tiếng, liền chậm rãi hướng phòng trong đi đến nhưng mới vừa bước hai bước liền bị bọn người đến lãnh thưởng chắn ở bên ngoài làm bà tức đến tròng mắt đều trợn tròn.
Trương ma ma chó cậy gần nhà , gà cậy gần chuồng, xoa thắt lưng, nói :" Các ngươi đều bị mù sao ? Không thấy Đại phu nhân tới ? Nhường đường ".
Một tiếng này kêu lên, bọn hạ nhân quả nhiên hoảng sợ , thật sự tách ra nhường một đường cho Đại phu nhân, bất quá trong máy có rất nhiều hạ nhân chauw lãnh thưởng đều đỏ mắt, mọi người tuy đã lui hai bước nhưng vãn tại chỗ này vây xem, căn bản không có tính toán rời đi, chỉ là khó hiểu tại sao chủ nhân cao cao tại thượng này lại tới viện của hạ nhân.
Một đôi mắt nhìn qua làm cho Đại phu nhân thấy không thoải mái, cũng không thể trực tiếp đuổi đi, bà là chưởng gia biết lợi hại trong đó, mặc dù trong lòng không đem bọn hạ nhân xem trong mắt cuhngx không có năng lực làm được sự tình gì, liền đưa mắt chuyển qua trêи người Lâm Tịch Cận.
Đã thấy Lâm Tịch Cận đã thay đổi một thân xiêm y cũ nát, cả người nhìn qua càng thêm gầy yếu, sắc mặt cũng tái nhợt bất quá, thần sắc lại rất điềm tĩnh, một đôi mắt sáng ngời không biết ẩn dấu điều gì, ngay cả Đại phu nhân cũng không có cách nài nhìn thấu.
Đại phu nhân có chút giật mình, lại đưa mắt nhìn châu báo cùng gấm vóc trêи chiếc bàn cũ kĩ, ngữ khí có chút run rẩy :" Ngươi, đứa nhỏ này, mấy thứ này chính là hoàng thượng ban cho tướng quân phủ, sao ngươi có thể tùy tiện lãng phí ? ".
Lâm Tịch Cận thầm nghĩ quả nhiên như Hiền vương dự kiến trước mà đưa ra diệu kế này, Đại phu nhân quả nhiên khẩn cấp đến đây.
Y đứng dậy hành lễ Đại phu nhân, xem nhẹ nửa câu đầu, ảm đạm cười :" Mẫu thân, bọn họ trước nay chiếu cố ta, sao gọi là lãng phí ? Chỉ là trả công lao cho họ thôi ".
Đại phu nhân biến sắc, vừa muốn nói gì , lại thấy Lâm Tịch Vận cầm y phục hoa lệ phía trước mà đưa cho Lâm Ngọc Hồng :" Nhị tỷ, cám ơn ngươi hôm nay đã đem xiêm y đến cho ta, nếu như ta như vậy sẽ không có cách nào tham gia yến hội được ".
Trong lòng Lâm Ngọc Hồng thật sự bực mình, tâm nói không muốn hôm nay có kết quả như thế, ngươi còn không bằng không tham gia, vừa lãng phí xiêm y vừa gặp chuyện không tốt quả là một tai tinh.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trêи mặt cũng xuất hiện thầm sắc chán ghét :" Xiêm y là đại ca đưa cho ngươi, nếu cho, tất nhiên sẽ không muốn thu hồi, nói cho cùng cũng là đại va tính toán bỏ đi ".
Đại thiếu gia kia làm sao mà để ý tới mấy việc nhỏ như vậy ? Chỉ sợ hai tỷ muội các ngươi bên tai hắn nói gì đó .
Lâm Tịch Cận thần sắc bất động, nói :" Nếu là đại ca muốn ném đi ta sẽ sai người thay đại ca ném đi vậy ."
Sau đó, xoay người lại đưa y phục cho một hạ nhân nói :" Ngươi đem y phục này ném đi ".
Tròng mắt hạ nhân kia vừa chuyển, cất cao âm thanh nói một tiếng :" Tứ thiếu gia yên tâm, tiểu nhân sẽ đem nó ném rất xa ".
Lâm Tịch Cận ảm đảm cười, từ trong rương châu báo lấy ra một bảo châu xanh biếc đưa qua :" Ân, thưởng ".
Sắc mặt Lâm Ngọc Hồng trở nên phi thường khó coi :" Xú tiểu tử ngươi sao lại thế này ? Đây là y phục của đại ca, cho dù tính toán bỏ đi , nhưng ngươi cũng không nên đem một tên người hầu thấp kém trêu chọc ta ".
Lời nói của nàng lập tức làm cho các hạ nhân đứng trong đây có chút bất bình, cho dù họ chỉ là hạ nhân, không có thán phận tôn quý cũng chính là người, nhưng tất cả cũng không dám cãi lại mà nhất tề ánh mắt đều trừng nàng .