" Được, nếu Nhị hoàng tử cảm thấy được thì ta liền đáp ứng yêu cầu của ngươi ".
Khóe môi Lâm Tịch Cận hơi giơ lên, y biết, đó là biện pháp không thể tốt hơn lại có nguyên nhân Hiền vương ở bên teinb nên nhất định Lâm Thương Hải sẽ đáp ứng yêu cầu này của y, nhưng nếu là y nói ra thì chắc chắm y sẽ không ra khỏi viện người hầu. Đôi mắt như vô tình mà liếc về phía núi giả, sau đó lẳng lặng ly khai.
Đợi cho Lâm Tịch Cận cùng Lâm Thương Hải đều rời đi, Lâm Ngọc Châu từ từ trong núi giả bước ra. Nàng đem lời nói của Lâm Tịch Cận cố gắng nhớ lại một lần, trêи mặt không khỏi nở nụ cười, hôm nay nàng định trước mặt Tứ hoàng tử mà biểu hiện một phen nhưng lại vì sự việc của Lâm Ngọc Hồng mà bị dời đi sự chú ý, chỉ sợ hiện tại cũng không ai còn nhớ nàng đã khảy khúc đàn này.
Đành phải tìm ngày khác mà biểu hiện.
Lâm Tịch Cận từ hoa viên bước ra, cước bộ không ngừng mà đi đến viện của Lâm Ngọc Hồng. Chưa tiến vào sân, liền bị một hạ nhân trông cửa ngăn cản :" Tứ thiếu gia, ngài mang lễ đến thăm Nhị tiểu thư sao ?"
Lâm Tịch Cận cười lạnh, mặt không đổi sắc, nói :" Không thấy được tiểu tư của ta ở phía sau sao ? Ngươi đúng là bị mù, hơn nữa, ta cùng Nhị tỷ là người trong nhà, sao lại câu nệ một chút tiểu tiết đó ? Một hạ nhân trông cửa mà thôi, còn dám châm ngòi quan hệ tình cảm của tỷ đệ ta, xem ta có đánh gãy chân chó của ngươi không ".
Hạ nhân kia căn bản không nghe được câu nói phía sau nhưng thật ra lại nghe xong câu " tiểu tư phía sau ", liền lộ ra thần tình tham lam, đúng là tự động lý giải tiểu tư phía sau mang theo lễ vật...
Lâm Tịch Cận cũng lười thu thập một hạ nhân trông cửa, liền nhấc chân bước vào sân đã thấy thân ảnh trước mắt, nguyên bản Lâm Ngọc Hồng đang cảm thấy chính mình bị mẫn cảm hoa cỏ, từ tùng đình uyển trở lại viện của mình liền hạ lệnh cho người đem hoa cổ nhổ bỏ mà ngay cả cây liễu trong tùng đình uyển cũng nhổ bỏ, rõ ràng là đang đầu mùa hạ, là thời điểm hoa nở rộ thì nàng lại phá bỏ không còn một mảnh.
Tâm tình Lâm Ngọc Hồng rất không tốt, đang ở trong phòng phât giận mà đập đồ, thanh âm bùm bùm rất dễ nghe được ngay. Lâm Tịch Cận nghe thấy âm thanh đó, tâm tình không thể khống chế mà vui vẻ hẳn lên.
Có lẽ không ai nhìn thấy Lâm Tịch Cận nên khi y đã tiến thẳng tới căn phòng đầy lộn xộn thì vẫn không có ai phât hiện được sự hiện hữu của y, cho đến khi Lâm Ngọc Hồng hung tợ quăng ngã bình hoa, quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy y, sắc mặt lúc này mới đại biến :" Ai cho ngươi đến đây ? Đi ra ngoài cho ta ".
Nàng dường như rất ghét sự tồn tại của Lâm Tịch Cận, nàng vốn đang phẫn nộ rồi, nhưng thời điểm này lại có thể phẫn nộ đến biểu tình vặn vẹo nhất thời làm mặt nàng cũng mất đi nhan sắc.
Trong lòng Lâm Tịch Cận lại càng thống kɧօáϊ, thản nhiên nói :" Nhị tỷ, ta chỉ là tới thăm ngươi, thuận tiện đưa cho ngươi một đại lễ vật ".
" Lễ vật ?" Lâm Ngọc Hồng căn bàn không tin y có thể đưa lễ vật gì, hung ác nói :" Xú tiểu tử, ngươi đừng đắc ý, Tứ hoàng tử chẳng qua là cho ngươi chút mặt mũi, ngươi cho là hắn coi trọng ngươi ? Đừng có nằm mơ ".
Y thật sự rất xấu sao ?
Đối với một thân thể chưa trưởng thành, đứa nhỏ mới 10 tuổi lại hàng năm không đủ dinh dưỡng, nói xấu không phải quá sớm sao .
Lâm Tịch Cận hừ lạnh một tiếng, thanh âm lạnh băng :" Nhị tỷ không tin là ta có lễ vật tốt sao ?".
Tròng mắt Lâm Ngọc Hồng vòng vo chuyển, bỗng nhiên nghĩ đến lễ vật trước kia Lâm Tịch Cận được hoàng thượng ban cho, tới hai rương châu báu, choe sợ trong đó không ít thứ tốt. Nhất thời hưng phấn đứng lên :" Mau lấy ra cho ta nhìn một cái ".
Nàng cũng đã quên, nếu là đồ tốt sao người khác lại đưa cho nàng, lại dựa vào cái gì mà cho nàng ?
Lâm Tịch Cận trái phải nhìn nàng, Lâm Ngọc Hồng lập tức hiểu ý, vội nói :" Lục Nhi, các ngươi lui xuống đi, ta muốn cùng Tứ đệ nói chuyện một lát ".
Trong giây lát, trong phòng chỉ còn hai ngiời bọn họ.
Không, còn có một người yên lặng núp ở chỗ tối. Lâm Tịch Cận mờ mịt liếc về một góc khuất , y có thể khẳng định Ám Nhị nhất định là đã thấy được những việc mà y đã làm một cách rõ ràng.
Nói cách khác, người nam nhân kia cũng đã biết tất cả.