• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Kim Nguyên Bảo (wattpad.com/kimyuanbao)

____

Tuy tính cách Triệu Mặc Khiêm có hơi lãnh đạm, nhưng cũng không phải là không có nhân tình. Không ai là không phục y, ngay cả Lâm Tịch Cẩn cũng không thể không thừa nhận, hắn tâm phục khẩu phục.

Hắn nghe Triệu Mặc Khiêm kể không ít về chuyện ở chiến trường năm y tám tuổi, nhưng lại hiếm khi nghe thấy y kể về quãng thời gian trước tám tuổi, lúc còn ở trong cung. Hiển nhiên, những ngày tháng đó không hề tốt đẹp. Có thể thấy được người lạnh lùng như Triệu Mặc Khiêm cũng sẽ theo bản năng tránh né, hoặc có thể nói là, tính cách lạnh nhạt ngày hôm nay của y, là do cuộc sống không tốt đẹp trong cung tạo ra.

Một đám người nói cười vui vẻ, nhìn như rất hoà thuận, lại có mấy câu nói ra là thật lòng? Lâm Tịch Cẩn miễn cưỡng ngồi nghe một lát, Cơ Tử Bạch kia liền lủi tới, vẻ mặt hâm mộ nói: "Dung mạo của Vương phi nương nương thật đẹp, xem như là mỹ nhân hiếm có ở Thanh Châu. Những người lớn lên ở nơi ngày như bọn ta, chịu gió chịu nắng, chăm sóc thế nào da cũng không trắng được."

Nói đến đề tài này, lập tức nhận được một đám người phụ hoạ, ngay cả mấy trưởng bối cũng gia nhập đề tài. Lúc này Lâm Tịch Cẩn mới nhìn ra được hâm mộ cùng... ghen ghét trong mắt mọi người, hắn dở khóc dở cười, hắn là thân nam tử hán, chú trọng chuyện này để làm gì?

Chẳng qua, nếu đã có người dùng việc này để trào phúng hắn, vậy hắn cũng không cần trốn tránh, dứt khoát thoải mái nói: "Ta không giống với mọi người, nữ nhân còn cần dựa vào dung mạo để tranh giành, nhưng ta là nam tử, nam tử gả chồng, vậy các ngươi cho rằng ta dựa vào cái gì? Tuy rằng ta không biết là dung mạo này như thế nào, nhưng chỉ cần Hiền Vương điện hạ thích là tốt rồi. Tên ngươi là Tử Bạch đúng không? Ta cảm thấy nam nhi muốn gả chồng trêи đời này không nhiều lắm, cho nên ngươi không cần phải so sánh với ta. Ta lại còn được bệ hạ hạ chỉ tứ hôn, danh chính ngôn thuận, cho dù là sau này tuổi già sắc suy, cũng vẫn là chính thê, không giống những người chỉ là nam sủng kia."

Bản thân dám quang minh chính đại gả chồng, còn sợ người khác minh trào ám phúng?

Lời nói trắng trợn của Lâm Tịch Cẩn làm cho xung quanh tĩnh lặng một lát, Cơ Tử Thanh lại tức giận nói: "Ngươi, ngươi không biết xấu hổ!"

Lâm Tịch Cẩn hừ cười một tiếng: "Gan rất to, tới Hiền Vương phủ lại dám mắng Vương phi không biết xấu hổ, đây là quy củ nhà ai dạy?!"

Cơ Tử Thanh còn định mở miệng, bị Cơ Tử Bạch túm một cái, lão phu nhân Cơ Dung thị vội nói: "Vương phi nương nương bớt giận, hai hài tử này chẳng qua là lỡ miệng, không hiểu chuyện..."

Lâm Tịch Cẩn phất tay đánh gãy lời Cơ Dung thị, nhàn nhạt nói: "Không hiểu chuyện thì dạy dỗ nhiều một chút, mười lăm tuổi cũng không còn nhỏ nữa, đã đến tuổi thành gia lập nghiệp, sau này hai người các ngươi ít xuất hiện Hiền Vương phủ một chút, không phải là ta không thích các ngươi, mà Hiền Vương phủ không giống những nơi khác. Hiền Vương điện hạ của chúng ta thích nam tử, các ngươi lại cùng tuổi với ta, tất nhiên là phải tránh xảy ra hiểu lầm."

Lời này trực tiếp nói trắng ra, làm sắc mặt người Cơ gia xanh trắng đan xen, ngay cả gương mặt nghiêm túc của Cơ Dung thị cũng không nhịn được run rẩy mấy cái, nhưng mà cuối cùng vẫn nhịn được: "Vương phi nương nương nói đúng, là lão thân suy xét không chu toàn, sau này sẽ quản thúc bọn họ, không để bọn họ tới Vương phủ quấy rầy."

Cơ Tử thanh cùng Cơ Tử bạch nghe xong, cực kì tức giận, bọn họ từ nhỏ lớn lên ở Thanh Châu, tuy nói Cơ gia là đại thế tộc, nhưng cũng chưa bao giờ nhìn thấy sự xa hoa phồn vinh của đế kinh. Bắt đầu từ khi bước vào Vương phủ, tất cả những gì nhìn thấy cũng đủ làm bọn họ chấn động, kϊƈɦ phát tham lam trong đáy lòng.

Bọn họ còn định sau này phải thường xuyên tới Hiền Vương phủ, được lợi rất nhiều, lại không ngờ bị trực tiếp đuổi khách, nhục nhã cỡ này, làm cho bọn họ vô cùng khó có thể chịu đựng, cũng căm ghét Lâm Tịch Cẩn cực kì, cảm thấy hắn chẳng qua là kẻ chỉ biết ỷ thế hϊế͙p͙ người lại không có bản lĩnh mà thôi.

Lâm Tịch Cẩn làm lơ ánh mắt hung ác của hai huynh đệ, gật gật đầu: "Như vậy thì tốt".

Thật ra, không ai biết là Lâm Tịch Cẩn có ý đồ riêng, lời vừa rồi hắn nói cũng có một phần là thật, Triệu Mặc Khiêm thu hút như thế nào hắn là người rõ nhất, y chính là điển hình "vạn nhân mê".

Vì có việc này, sau đó mọi người nói chuyện đều không được tự nhiên, không bao lâu liền cáo từ. Lâm Tịch Cẩn nhìn bóng dáng đám người Cơ gia đi xa, thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ, cuối cùng cũng tiễn được đám người này đi rồi. Nghĩ đến yến hội mùa đông mà Hàn thị, con dâu cả Cơ Dung thị nhắc đến, Lâm Tịch Cẩn đột nhiên có hứng thú, bước chân nhanh về hướng Mặc viên.

"Hiền Vương điện hạ, Hiền Vương điện hạ, năm nay cho ta tham gia đông yến được không? Nếu ta nhớ không lầm, mỗi năm một hội nhỏ, năm năm một hội lớn. Yến hội nhỏ ta có thể mặc kệ, nhưng mà yến hội lớn năm năm một lần ít nhất chúng ta cũng phải đi xem náo nhiệt một chút đúng không?"

Từ đằng xa Lâm Tịch Cẩn đã bắt đầu ồn ào, không thể trách hắn quá kϊƈɦ động, không giữ hình tượng, mà là do năm năm nay Triệu Mặc Khiêm thật sự quản hắn rất chặt, chỉ cần là chuyện gì có một chút ảnh hưởng xấu đến hắn, đều phải tránh xa. Cứ như vậy trôi qua, Lâm Tịch Cẩn cũng làm một bảo bảo ngoan ngoãn năm năm.

Đi vào trong phòng, vẫn ấm áp như vậy. Quý Liên Hoàn cùng Trần tướng quân đã rời đi, chỉ có một mình Triệu Mặc Khiêm ngồi nghiêng người trêи giường, chính trang đã được thay ra, tóc xoã tung, ánh mắt sắc bén, vẻ mặt nguy hiểm. Khoé miệng hơi nhếch lên, cười như không cười, mắt lạnh che giấu giông tố... Toàn thân giống hệt như thợ săn đang nhìn chằm chằm con mồi thuộc về duy nhất một mình mình.

Loại trạng thái này...... Không ổn...

Lâm Tịch Cẩn theo bản năng lùi lại phía sau mấy bước, chân vừa chạm đất, trong lòng lại đột nhiên cảm thấy, không xong rồi. Quả nhiên, trong nháy mắt, hắn chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, toàn thân như bị thứ gì hút đi, bay thẳng vào cái ôm của người nọ.

"Ai da!"

Lâm Tịch Cẩn chỉ kịp hét lên một tiếng đã bị người nọ ôm trọn vào lòng, hắn từ bỏ chống cự, thở ra một hơi, đưa tay sờ sờ sống mũi bị đụng trúng, buồn bực nói: "Ngươi lại bị làm sao vậy? Ta mệt như vậy còn không phải là vẫn đi làm việc cho ngươi sao..."

Triệu Mặc Khiêm đưa tay nâng cằm người trong ngực lên, nhắm ngay cái miệng đang lải nha lải nhải của hắn mà hôn xuống.

Môi lưỡi giao triền, lúc này mới làm cái miệng nói nhiều của Lâm Tịch Cẩn im tiếng. Sau một lúc lâu hai người mới chậm rãi tách ra, đều thở hổn hển. Cả người Lâm Tịch Cẩn có chút nhũn ra, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng, mắt to ngấn nước, vô cùng dụ hoặc.

Chỉ nhìn qua một cái, Triệu Mặc Khiêm đã không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, ɖu͙ƈ niệm trong mắt càng nồng đậm hơn. Cuối cùng y vẫn nhịn xuống, đỡ Lâm Tịch Cẩn nằm lại cẩn thận, giọng khàn khàn hỏi: "Vừa nãy ngươi nói cái gì?"

Lâm Tịch Cẩn đã sớm quên mất vừa nãy mình nói cái gì, đầu óc như một đống hồ nhão, nhất thời không nhớ ra nổi. Hắn mặc kệ, nằm bên cạnh Triệu Mặc Khiêm rầm rì giả vờ buồn ngủ. Triệu Mặc Khiêm lại cười khẽ một tiếng, bỗng nhiên nói: "Yến hội Trung thu tháng tám ở trong cung, phát hiện ra trong ống tay áo Lâm Thương Hải có long bội của Hoàng thượng."

"Hửm?" Lâm Tịch Cẩn nháy mắt không còn buồn ngủ, mắt to phát sáng nhìn Triệu Mặc Khiêm: "Còn có chuyện như vậy? Yến hội trung thu tháng tám, cũng đã qua hơn hai tháng, tại sao ta lại không biết gì hết? Nhất định là Quý Liên Hoàn lười biếng, tin tức từ đế kinh mới bị chậm trễ."

Triệu Mặc Khiêm rất tán đồng gật gật đầu, không hề nói, thật ra tin này đã đến một thời gian rồi, Lâm Tịch Cẩn không biết là vì hắn không chú ý tới mà thôi.

"Vậy... Hoàng thượng có phản ứng gì?"

Trận chiến năm năm trước của Lâm Thương Hải, đánh cực kì thảm thiết, đả thương địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm, có thể nói là thắng nhưng lại thắng thảm cực kì. Lúc ấy Lâm Tịch Cẩn còn định nhờ Triệu Mặc Khiêm suy nghĩ biện pháp, ít nhất là không để nam nhi Thanh Chiêu chết không đáng như vậy, lại không ngờ đột nhiên xảy ra trận huyết yến ở phủ công chúa, cho nên cứ thế mà không thành.

"Trận ấy miễn cưỡng xem như là thắng thảm, cũng chỉ đổi được năm năm yên bình, phụ hoàng kia của ta hiện tại càng thêm ngu ngốc vô đạo, sợ là không hề nhìn ra được tình huống hiện tại, chỉ nghĩ đến việc ra tay với những đại thần công cao cái chủ, cả ngày chỉ biết suy nghĩ làm sao để lấy lại quyền thế, chuyện long bội kia cũng chính là do hắn làm."

Triệu Mặc Khiêm cười nhạo một tiếng, lời nói ra rất đại nghịch bất đạo, nhưng cũng là sự thật.

Lâm Tịch Cẩn gật đầu: "Tuy ta cực kì không thích vị phụ thân kia, nhưng dù sao hắn cũng là người có công lớn với Thanh Chiêu, bản thân hắn cũng là người có năng lực. Có điều là, theo tình hình hiện tại, nếu Hoàng thượng thật sự thu lại binh quyền của hắn, vậy thì khi chiến sự nổ ra lần nữa, ai sẽ đi chiến trường?"

Triệu Mặc Khiêm nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lâm Tịch Cẩn: "Hiện tại các quốc gia xung quanh đều có hành động, tình thế phức tạp, ngay cả chúng ta sợ là cũng không yên ổn được bao lâu. Sau này ngươi phải cẩn thận một chút, chuyện thánh chỉ tứ hôn không lâu sau sẽ lan truyền ra khắp nơi, đến lúc đó không tránh khỏi việc sẽ có người theo dõi. Vị trí của ta, vị trí của ngươi đều xem như là đứng trước đầu sóng ngọn gió, bẫy rập sẽ không ngừng xuất hiện, ngươi nhất định không được mắc mưu kẻ khác. Ngươi từ trước đến nay thông minh, ta vốn là yên tâm, nhưng có lẽ năm năm yên bình ở Thanh Châu sẽ làm ngươi sơ sẩy, không cảnh giác như năm năm trước, lúc còn ở phủ tướng quân.

Lâm Tịch Cẩn hơi giật mình, nghiêm túc gật gật đầu: "Đã biết".

"Còn yến hội mùa đông năm nay, tham gia đi." Triệu Mặc Khiêm nói xong, giơ tay xoa xoa đầu Lâm Tịch Cẩn, lẩm bẩm thở dài: "Có việc để làm mới sống không uổng phí..."

Lâm Tịch Cẩn hừ hừ: "Chẳng qua là ta cảm thấy mùa đông cũng phải sôi động một chút mới đúng, rõ ràng đều là người trẻ tuổi, lại sống như người già làm chi, nhạt nhẽo cực kì."

Mắt lạnh nheo lại, Triệu Mặc Khiêm không vui: "Mấy năm nay bổn vương quản thúc ngươi, làm cho cuộc sống của ngươi nhạt nhẽo không vui?"

____

#Yuan

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK